Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Vodanhthi

Nhân vật chính

(tiếp theo và hết)


4.    Mình kể chị Hiếu nghe mà chỉ hổng tin, còn suỵt bảo mình ngủ đi. Nhớ rõ ràng, đêm nọ cả nhà ngủ hết, mình xuống đi pi pi, đứng sau cửa nhà tắm, thấy mẹ mới đi làm về, chưa kịp thay đồ, mẹ mở gói giấy, lấy cái gì ra đốt. Nhìn kỹ, mình thấy đó là cái quần lót và cái áo ngực của mẹ...





Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi




Cơm dọn sẵn rồi, cả nhà lên ăn nào!


* Tác giả: ELINOR GOULDING SMITH
* Người dịch: M. H.


Noel là dịp lý tưởng cho những người thân tụ họp với nhau quanh bàn ăn vui vẻ. Trong không khí nhộn nhịp ấy, ít ai nhớ đến nỗi cực nhọc của bà nội trợ. Vừa nấu nướng, vừa chưng dọn bàn ăn, vừa phục vụ và triệu tập tất cả những "thành viên thân yêu" của mình. Những gì sắp diễn ra sau đây chỉ là cảnh tượng trong một bữa ăn bình thường của một đôi vợ chồng có hai con. Xin thuật lại để các bạn mua vui trong mùa Noel và năm mới, và nhất là để cho các ông thông cảm với cánh phụ nữ.

   Cái chuông nhỏ xíu bằng bạc khẽ rung lên báo giờ ăn. Một sự im lặng đáng sợ kéo dài.
   Cứ mỗi chiều là lại diễn ra cái hài kịch này: hễ đến giờ ăn là mọi người biến mất!
  
   (Chuông lại vang lên mạnh hơn và dai dẳng hơn).


   A! Anh yêu, anh đây rồi. Anh gọi các con giùm em nhé? Bữa ăn sẵn sàng rồi đấy.

   Các con này, tay đã sạch chưa nào? Làm ơn đi rửa ngay cho! Sao, đã rửa lúc ban sáng rồi cơ à? Không cần biết, rửa từ sáng thì đến chiều làm sao còn sạch cho được. Anh ơi, trong khi chờ các con, anh cắt món thịt ra giùm em nhé? Phần em, em sẽ mang lên nốt những gì còn lại. Sao, anh bảo cái dao nó bị sao nào? Nó không bén à? Em biết rồi, thì từ tuần trước, em đã nhờ anh mài giùm rồi đấy...
   Ô kìa anh, cằn nhằn khẽ chứ, kẻo các con nghe thấy thì sao!
  
   A! Các ông tướng đây rồi. Đưa tay mẹ xem nào. Này Jacques, tay chân như thế này mà bảo là rửa rồi đấy à? Còn những đốm xanh này là cái gì vậy? Đi rửa tay lại ngay! Daniel đâu, đưa tay mẹ xem nào. Con rửa tay bằng bột giặt à? Sao còn dơ thế?

   Rồi, được rồi. Các con ngồi vào bàn đi. Anh ngồi đi anh, em phục vụ cho. Nếu không dùng ngay thì thức ăn sẽ nguội hết đấy. Daniel, con cưng, khăn ăn của con rơi xuống đất rồi kìa, con nhặt lên đi nào. Jacques yêu quý, đừng để cái ly của con gần cạnh bàn như thế.
  
   Vâng, em biết rằng anh không thích cà-rốt. Mà anh cũng không thích đậu cô-ve, rau dền, su hào, bông cải và cả củ cải nữa. Thế thì kê thực đơn cho anh quả là khó lắm đấy. Hay là anh dùng tí cần tây vậy nhé.

   Ồ, em biết anh thích thịt còn tái, phải không nào? Phải rồi, mẹ biết Jacques thích thịt rất chín, rất rất rất chín nữa là đàng khác. Sao, Daniel thích thịt còn đỏ hơn nữa à? Thì nó còn đỏ hỏn đấy! Nhưng nếu đỏ hơn nữa thì nó sống nhăn rồi còn gì nào! Vâng, anh thích chan sốt lên thịt, nhưng đừng chan lên khoai tây. Còn Daniel thích chỉ chan lên khoai tây mà thôi. Phải rồi, Jacques thì thích chỉ chan nước sốt lên cà-rốt. Jacques ngoan này, đừng để cái ly của con gần cạnh bàn như thế, đẩy nó xích vào trong một tí đi. Rồi, được rồi, bây giờ có lẽ chúng ta bắt đầu được rồi đó.
   Ấy chết, bỏ quên mất món đút lò! Có ngay đây! Vâng, biết là hơi khét một tí đấy. Nhưng mà, tại anh và các con mãi mới chịu ngồi vào bàn! Thì nó chỉ khét tí ti thôi mà! Anh và con cứ bỏ cái phần trên mặt đi là xong.
  
   Sao Daniel? Con muốn ăn thêm khoanh thịt thứ nhì à? Con cứ tự phục vụ đi, mẹ còn chưa bắt đầu ăn nữa kia! Coi chừng cái ly của Jacques! Aùiiii! Ồ Jacques, con đừng ngồi im như phỗng đá mà nhìn rượu vang nhễu lên quần như thế. Đứng dậy nào! Chờ đấy. Mẹ đi lấy cái giẻ lau... Con nhấc cái chai lên giùm mẹ xem nào? Ô kìa Jacques...

   Daniel, con đến tủ lạnh lấy cho mẹ chai khác vậy. Có, có kia kìa, trước mặt con đó, bên trái kìa. Con nhìn thẳng vào, phía sau hàng đồ hộp đấy. Ồ không! Con lui ra một tí xem. Daniel, đừng giẫm chân lên đấy. Thôi thôi được rồi, để đó cho mẹ. Rồi, bây giờ các con ngồi vào tiếp tục ăn đi.
J   acques, không được nghịch với lọ mù-tạt như thế. Để đấy cho bố làm. Rồi đó, thấy chưa! Mù-tạt lại đổ hết vào trong lọ đựng bơ rồi kia kìa! Sao, Daniel nói sao, con không ăn được thịt à? Tại sao nào? Có mỡ à? Thì con lấy dao tách phần mỡ ra! Ồ không, mỡ đâu có làm hư khoai tây của con đâu nào? Vâng, anh bảo sao ạ? Mù-tạt nhễu vào bơ à? Nó còn văng vào cả ly của em đây này, em có than phiền gì đâu! Miếng thịt heo của con dính mù-tạt hả Jacques? Ơ hay nếu con không thích mù-tạt, thế thì tại sao lúc nãy con lại bỏ vào? Daniel! Con làm ơn nhặt cái khăn lên xem nào!
  
   Rồi, xem như quý vị ăn xong rồi phải không? Mẹ có món đặc biệt gây ngạc nhiên đây. Một món tráng miệng bằng chocolat! Anh có thích chocolat không hở anh? Chocolat đánh lên ấy mà. Sao, cách trình bày không hấp dẫn à? Nhưng anh chỉ nhìn mà thôi thì làm sao biết được ngon dở cơ chứ!

   Rồi, mọi người ngồi đây đi, mẹ phục vụ nhé. Cái gì nữa thế Jacques, món chocolat đánh này có gì không được? Không, tối nay không ăn kem. Món chocolat làm ở nhà chắc chắn ngon hơn là trái cây đóng hộp. Mẹ biết những gì mẹ nói là đúng. Daniel bảo sao, nó có mùi trứng à? Đương nhiên, muốn đánh dậy chocolat thì phải có trứng chứ? Con không thích trứng à? Nào nào, con giả vờ đấy phải không, con khoái món trứng lắm kia mà! Phải rồi, phải rồi, con chỉ thích trứng tráng thôi. Thôi được, thôi được, thì các con ăm kem vậy.
   Daniel yêu quý này, con nhặt khăn lên xem nào! Jacques, mẹ đã bảo là con đẩy cái ly một tí vào trong! Sao, áo em dính nước sốt thịt à? Đâu, em có thấy gì đâu nào? Cái gì nữa đó Daniel, con bảo thích ăn bánh a? Hả, có, em có thấy vết mù-tạt, nhưng đâu có vết nước thịt đâu?

(Một tiếng thét lanh lãnh vang lên).

                   
                                         
                                         
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi


Một bức thư, một chuyện tình





   Strom Thurmond vẫn còn độc thân khi ông làm Thống đốc bang Nam Carolina (Mỹ). Ông yêu Jeanne Crouch, cô thư ký trẻ đẹp của mình và muốn ngõ lời cầu hôn.

   Trước nay, với bao nhiêu đời thư ký, ông vẫn có tiếng là nghiêm chỉnh và và nghiêm khắc trong khi làm việc. Đến lần này, ông nghĩ ra một cách độc đáo để kết hợp công tác hàng ngày của cô thư ký với những tình cảm đẹp đẽ nhất của mình.
   Ông ấn chuông gọi, cô thư ký Jeanne xuất hiện nhanh nhẹn như thường lệ, tay cầm bút và quyển sổ ghi tốc ký. Khỏi cần mào đầu dài dòng, ông đọc ngay bức thư cho cô chép:
  
   Jeanne yêu mến… Với tình yêu mãnh liệt và chân chính… vv … mong ước em ưng thuận làm vợ tôi…vv, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có thể thiết tha hy vọng chiếm được quả tim của một người con gái như thế… vv.”

   Xong xuôi, Jeanne khép quyển sổ và bước sang phòng đánh máy, xong rồi như thường lệ trình “công văn” cho “ông chủ” ký tên. Vẫn như thường lệ, trước khi ký bất kỳ văn bản nào, Thurmond đọc lại cẩn thận. Bằng giọng nói êm ái chan chứa yêu thương nhưng vẫn nghiêm nghị, ông chỉ cho Jeanne:
- Em ghi sai chỗ này. Tôi đọc “chiếm được quả tim” chứ không phải “khiếp nhược quả tim”. Em vui lòng sửa lại cho.

   Không chút biến đổi trên sắc mặt, Jeanne bước ra và để cho Thurmond chờ cả buổi. Trong đời, chưa bao giờ ông bồn chồn sốt ruột đến thế, chẳng hiểu cô thư ký sẽ “tiếp nhận” bức thư như thế nào.
 
   “Tôi cho anh ấy chờ suốt đến cuối buổi chiều,” Jeanne hóm hỉnh thuật lại, khi hiện nay cô đã trở thành người vợ khả ái và rất hài lòng về sự “báo chù” đáng yêu của mình.
   “Sau đó tôi mới giao lại cho anh ấy bức thư đã sửa chữa, đánh máy cẩn thận… cùng với văn bản “phúc đáp” ưng thuận của tôi, cũng đánh máy hết sức cẩn thận”.


* Người dịch: CHÍNH ANH

  (Theo Sélection)

Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

libi

Cánh én báo tin vụi

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô bé đang xây những toà lâu đài cát trên bãi biển.

“Cháu chào chú!”, cô bé ngước đôi mắt xanh thẳm như mặt đại dương nhìn tôi.

Tôi chỉ gật đầu, không muốn bị một đứa trẻ con lẵng nhẵng bám theo.

“Cháu đang làm thợ xây. Chú thử mà xem. Cát mịn thích lắm. ”, cô bé rủ rê.

Xiêu lòng bởi ánh mắt và giọng nói thân thiện của cô bé, tôi đưa tay tháo dép. Đúng lúc đó một con chim nhỏ ở đâu bay tới, lượn trên đầu chúng tôi, miệng líu ríu vui tai.

“Chắc có tin vui đấy!”, cô bé nói.

“Cái gì?”, tôi ngỡ ngàng.

“Mẹ cháu bảo chim én biển mang tin vui tới cho mọi người”, cô bé giải thích.

Con chim bay dọc theo bãi cát và mất hút. “Thế là vĩnh biệt niềm vui, chào mi sự đau khổ!”, tôi lẩm bẩm. Tôi đang trong tâm trạng chán nản.

“Chú tên gì vậy?”, cô bé hỏi.

“Chú là Ruth, Ruth Peterson. Thế còn cháu?”

“Tên cháu là Wendy, cháu lên 6 tuổi rồi.

Những tuần tiếp theo qua đi với bao nhiêu điều bực bội và thất bại trong công việc, thêm vào đó mẹ tôi đang ốm mà tôi không thể trở về thăm được. Nhìn mặt trời hừng đỏ nơi đường chân trời tôi ước ao “Giá có chú én biển nào đem tin vui đến với mình …” . Lái xe ra chỗ hôm trước, tôi đi lại trong làn gió biển lạnh, ngóng chờ tiếng líu ríu báo tin vui

“Chú có chuyện không vui phải không”, tiếng trẻ con vọng lại từ sau lưng tôi.

“Không”, tôi hơi bực bội vì bị một đứa trẻ bắt quả tang, “Chú cháu mình chơi cái gì đi, đố chữ nhé?”.

“Cháu không biết chơi”, cô bé bật cười và đáp bằng một giọng vô tư , vui vẻ.

“Vậy mình đi dạo vậy. Nhà cháu ở đâu?”

“Ở đằng kia”, cô bé trỏ tay về phía một ngôi nhà gỗ dùng để nghỉ mùa hè.

“Lạ thật, hiện đang tiết đông kia mà”, tôi thầm nghĩ. “Cháu học trường nào?”, tôi hỏi tiếp.

“Cháu không đi học. Mẹ cháu bảo đang kì nghỉ”.

Trong lúc chú cháu tôi dắt tay nhau đi dọc bờ biển, nhìn cô bé líu lo, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Bất giác tôi mỉm cười.

Ba tuần sau, trong trạng thái gần như hoảng loạn, tôi gặp lại Wendy. Tình thật nếu bữa đó tôi gặp được mẹ của Wendy, tôi đã yêu cầu bà giữ cô bé trong nhà, thế nhưng Wendy vẫn chỉ có một mình trên bãi cát.

“Hôm nay chú muốn ở đây một mình” , không quay mặt lại, tôi nói với cô bé đang tiến lại gần.

“Sao vậy, chú?”, Wendy hỏi.

“Sao nữa?”, tôi quay người lại và hét lên, “Vì mẹ chú mất chứ sao nữa”.

Ngay lập tức tôi hối hận. Tại sao mình lại nói chuyện này với một đứa trẻ con!

“Vậy hôm nay là ngày buồn của chú”, cô bé khẽ thì thào.

“Phải. Hôm nay, hôm qua, ngày mai và mãi mãi”.

“Thế có đau không?”.

“Cái gì đau?”, tôi ngạc nhiên.

“Khi mẹ chú chết ấy”.

“Tất nhiên rồi” , tôi đáp sẵng giọng rồi leo lên xe rồ máy.

Một tháng sau, tôi quay trở lại bãi biển. Không thấy bóng dáng Wendy đâu. Cảm thấy mình có lỗi, tôi tới gõ cửa căn nhà cô bé đã chỉ. Mở cửa cho tôi là một phụ nữ còn trẻ có mái tóc màu mật ong.

“Thưa bà, tôi là Ruth Peterson. Hôm nay không thấy cháu Wendy ngoài bãi nên tôi ghé qua. Cháu có ở nhà không, thưa bà?”.

Mời tôi vào nhà xong người phụ nữ nói: “Cháu nó nhắc tới anh nhiều, tôi cũng dặn cháu là đừng làm phiền anh. Nếu quả cháu có làm điều gì không phải, xin anh tha thứ”.

“Bà đừng hiểu lầm. Wendy là đứa trẻ rất đáng yêu. Cháu đâu, thưa bà?”.

“Wendy qua đời tuần trước. Chắc nó không nói với anh là nó bị bệnh máu trắng”, người phụ nữ nghẹn ngào.

Tôi câm lặng, hai tay bấu chặt thành ghế. Tôi thấy khó thở.

“Hình như cháu nó có để lại cho anh một vật gí đó…Anh có thể chờ tôi một lát được không?”

Tôi thẫn thờ gật đầu. Trong lúc mẹ Wendy lục lọi gì đó trên giá sách, tôi cố lấy lại tỉnh táo. Mẹ Wendy trao cho tôi một bì thơ, trên đề “Gửi chú P. ” viết nắn nót bằng thứ chữ xiêu vẹo của trẻ con. Bên trong là một bức tranh tô chì màu. Bãi cát vàng, biển xanh và một chú én biển màu nâu. Phía dưới là dòng chữ: “Con én này mang tin vui đến cho chú”


Trích từ  "1001 câu chuyện cảm động" - nhiều tác giả
Không có sông, chẳng bao giờ có biển. Dẫu biển là tình yêu sâu nặng của tôi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

unhappy

Đã sang một ngày mới rồi, ngoài trời đang mưa, ngủ không nổi, cứ ngồi đọc, đọc và suy nghĩ, lại suy nghĩ đến bài viết của bác Chằn về độ bền vững của hôn nhân thời nay, có một suy nghĩ rằng có được hạnh phúc đã khó rồi, giữ được nó càng khó hơn. Thấy câu chuyện này như một dẫn chứng.

Chuyện kể trong nước mắt


Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.

Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.

Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: “ Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!”.

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: “Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ? ”. Tôi cười: “Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả”. Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo: “Đây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.”

Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: “Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?”.

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng.

Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại: “Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?”. Anh trợn mắt: “Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?”.

Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy “nhiệm vụ nặng nề” này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.

Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: “Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?” rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: “Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?”.

Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?

Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: “Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!”.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?

Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi.

Tôi tự nhủ “đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy”, và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: “Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!” rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng.

Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã.

Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ? Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên.

Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi.

Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện.

Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: “Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà”. Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi.

Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.

Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà...

Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

(còn nữa)

Nỗi sầu như tóc bạc
Cứ cắt lại dài ra

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

unhappy

(Tiếp theo)

Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!

Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.

Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết.

Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống.

Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh.

Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

Tôi sống một mình. Đi bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: “Đợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây”. Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: “Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ”. Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa.

Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

“Em có bầu rồi đấy à?”.

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. “Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi”.

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu “xin lỗi” nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy.

Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa.

Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.

Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Đêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?

Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?

Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh.

Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: “Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa”. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.


Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

Em yêu quý. Được lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: “Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ... ”.

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...



Truyện ngắn của Nghị Minh (Trung Quốc)
Người dịch : Nguyễn Hải Hoành

Nỗi sầu như tóc bạc
Cứ cắt lại dài ra

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

NanLan

Câu chuyện thương cảm quá bạn Unhappy à. Mình sợ phải đọc những câu chuyện như vậy. Buồn lắm.
Có ai quay lại mùa Thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quang Tri

Chuyện này tôi đọc 2 lần rồi đến lần này đọc lại vẫn ứa nước mắt.Buồn và tội quá.Khi những câu chuyện có mang sự chia ly sinh tử luôn làm người ta nao lòng.
Hoa đào ngày cũ còn đâu nữa,
Thấp thoáng bên song một đoá hồng.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi


Lối thoát
_____________________________________

•    Tác giả: Daniel Mauroie
•    Người dịch: M. H.


   Dùng bữa xong, hắn ra ngồi ngoài hiên. Và hắn vẫn đi từng bước nhỏ như trước nay, cho  đỡ mệt tim. Và hắn chờ đợi. Trước mặt hắn, đám cỏ cao sẽ đong đưa trong gió, gần đó cành lá của tàng cây cũng lắc lư.
   Ngoài tiếng ken két của chiếc ghế mây và lũ ve kêu thì mọi sự đều im lặng. Hắn nhắm mắt, thở dài, cảm thấy hơi chán chường.
   Trong nắng hạ, ngày thật êm ả chập chờn. Thoạt trông thì đấy cũng là một ngày như mọi ngày, nhưng thật ra không phải thế. Hôm nay là ngày định mệnh, đặc biệt khác thường.
   Và sự đặc biệt này là dấu chấm hết của một mạng người. Cái chết.
   Khả năng đúc kết mọi chuyện. Vừa vươn vai trong nắng, hắn vừa hình dung vật mà hắn cầm trong tay lúc nãy. Lọ thuốc độc. Cũng lạ là hắn đã từng cất giữ nó suốt nhiều năm, không dùmg đến, không dự trù rằng...

   Sau lưng hắn là phòng sinh hoạt với cửa kính thật to. Hắn biết nàng đang ở đấy, hắn nghe tiếng chân của nàng từ vùng trải thảm bước sang vùng gạch bông trần. Hắn hình dung dáng đi của nàng và nhớ đến những ham muốn do dáng đi ấy gợi lên. Nàng có dáng đi như beo... Và beo là một con thú gian ác...
   Nàng làm gì trong phòng sinh hoạt nhỉ? Tiếng ngăn kéo đóng ập khiến hắn giật mình. Lọ thuốc độc nằm trong ngăn kéo bàn viết, tận trong cùng, dưới mớ thư từ cũ. Nhưng nó chỉ nằm đó từ sáng nay mà thôi, chứ trước giờ nó vẫn lăn lóc trong tủ cùng với ba mớ đồ hư hỏng.
   Có tiếng mở cửa bên trong: nàng vừa sang phòng ăn. Nàng sẽ lấy tách ra pha cà phê, và vài phút nữa, khi uống cà phê ấy...
   Hắn nghĩ rằng đây là dịp thuận tiện. Chung quanh nhà là đồng trống hoang dã, không ai cứu cấp được. Anh em cháu chắt trong nhà thì đi vắng cả, chỉ còn mỗi bà bếp già lãng tai và không bao giờ ló đầu ra khỏi lãnh địa củi lửa của bà.
   Chỉ còn hắn và nàng trực diện nhau, như ở một trận đấu, và kết quả trận đấu đã được định trước rồi.

   Bây giờ thì nàng đang ở trong bếp. Dù xa, hắn vẫn nghe nàng nói lớn tiếng để bà bếp có thể tiếp thu. Hắn nghe nàng phá lên cưới. Lúc nào nàng cũng cười, cái gì cũng khiến nàng cười được. Không hiểu trong vòng tay những tình nhân trẻ, nàng có cười trước khi hôn họ không nhỉ? Nàng có đóng màn kịch yêu họ, như nàng vờ yêu hắn không nhỉ, vì nàng chưa bao giờ yêu thành thật.
   Trước giờ hắn chưa nghĩ đến điều này, nhưng từ nay hắn quả quyết rằng không còn cách nào khác để chấm dứt. Chỉ cần một động tác nhỏ thôi, hắn sẽ được tự do.
  
   Cảm giác mệt mỏi lan rộng và làm tê cứng tay chân, trong khi đó thì hình như lúc nào cũng có cái êtô đang xiết chặt quả tim đau. Giờ đã điểm, chả lẽ lại làm hỏng kế hoạch? Không, hắn hãy còn đủ ý chí để đi đến cùng. Và một khi đã qua ngưỡng cửa ấy rồi, sẽ không kịp trở lui.
   Cái chết. Chưa bao giờ hắn nghĩ đấy là một thực thể. Và ngày hôm nay hình như hắn thấy cái chết đang thu mình trong bóng tối, sẵn sàng hành động, như con nhện rình mồi.

   Tiếng lách cách tách dĩa làm hắn giật mình. Nàng đang đến. Giây phút cuối cùng đang đến. Hắn xoay lại nhìn nàng rực rỡ trong ánh mặt trời.
   Nàng đặt mâm lên chiếc bàn nhỏ và nghiêng người rót cà phê. Xoay lưng lại, chiếc váy trắng để lộ đôi vai trần tròn lẳng. Hắn nhìn thân thể ấy và nhớ lại giây phút ái ân đã qua, khi nàng còn thuộc về hắn. Khi hắn mới cưới nàng.
   Hắn nghĩ rằng nàng đáng ghét như một con vật vô liêm và hiểm ác. Thế mà ta bị ràng buộc với nàng, ta mê nàng như mê một thứ ma túy. Ta là tù nhân của nàng. Và ta không thể thoát khỏi tay nàng, ngoại trừ bằng cách ấy.

   Hắn chỉ còn một việc sau cùng. Hắn yêu cầu cho tí sữa vào cà phê và nàng ngạc nhiên hơi chua chát:”Sao, sữa à? Anh có bao giờ dùng sữa đâu?”. nhưng nàng không nghi ngờ gì cả và xuống bếp.
   Giây phút này hắn một mình. Hắn nhổm dậy, vào phòng sinh hoạt, đến bàn viết, mở ngăn kéo...

   Lát sau, lúc nàng lên rót cho hắn ít sữa vào cà phê, thì hắn đã an vị trong chiếc ghế bành rồi. Nàng ngồi đối diện, cầm tách, cặp mắt giấu sau cặp kính đen to lớn. Hắn không thích nàng che giấu cặp mắt như thế, để có thể dò xét hắn qua hai mảnh ve chai. Hắn cúi đầu và tia nhìn hắn bắt gặp cặp đùi trần thon thả của nàng, óng ánh trong tia mặt trời. Cặp đùi nàng, thân thể nàng, đều hoen ố...
   Nàng khuấy đường, nếm thử và đặt tách xuống. Hắn mải mê nhìn nàng lần cuối, đến nỗi quên uống tách cà phê của mình. Chỉ vài phút nữa thôi, thần chết sẽ ra khỏi hậu trường. Sân khấu sẽ chỉ còn một tên sát nhân và một xác chết. Nhưng tội ác sẽ không bao giờ bị phanh phui.
   Sẽ là kết thúc của chuỗi ngày ghen tuông và oán ghét. Sẽ an bình. Thần chết đến nhanh đi!

   Nàng lại uống, từng ngụm nhỏ. Nàng còn quan sát hắn đằng sau cặp kính đen không nhỉ? Nàng vẫn từng ngụm ung dung. Hắn ực một cái hết phần cà phê của mình và cả hai đặt tách xuống cùng lúc.
   Rồi, ván bài đã xong. Nhưng phải nói cho nàng biết chứ. Phải chính miệng ta nói cho nàng biết tình tiết câu chuyện như thế nào. Hắn mở lời và cảm thấy an tâm một cách lạ lùng:
- Em có nhớ câu thơ của Baudelaire: Rồi chẳng muộn ta sẽ trầm thân vào nơi tối lạnh?

   Nàng không trả lời, không nhúc nhích. Cặp mắt của nàng bây giờ chỉ là hai đốm đen của cặp kính mát. Hắn nói tiếp:
- Cà phê ngon chứ nhỉ?
- Như mọi ngày...
- Nhưng hôm nay, lại không như mọi ngày.
- Tại sao?
- Có chất gì đó ở trong.
- Anh muốn nói gì?” nàng thót người.
- Chất gì đó đủ để qua đời.
- Anh điên rồi à?” Nàng vẫn bất động, nhưng hàn tay bấu chặt vào thành ghế đã tỏ rõ.
- Nhưng em cứ yên tâm...” Hắn nghe nàng hít hơi và nói tiếp đoạn cuối:”... không ai biết gì về chuyện này đâu.”

   Quanh hai người, không khí bão hòa im lặng. Nàng nói từng chữ:
- Vậy là anh đã biết trước.
- Anh đọc em như đọc một quyển sách. Chờ cơn nhồi máu cơ tim của anh lâu quá phải không? Tính em cứ hay nóng nảy vội vàng... Hôm nay là một dịp tốt cho em. Không nhân chứng nào cả, em cho rằng mọi người sẽ tưởng đó là cơn đau tim. Em tự hỏi vì sao anh biết rõ mồn một dự định của em à? Vì sáng nay vô tình anh thấy lọ thuốc độc trong ngăn kéo bàn viết, lọ thuốc độc ấy trước giờ cất ở chỗ khác. Anh yêu cầu em đi lấy sữa để đủ thì giờ khám lại xem nó còn trong ngăn kéo không, trước đó anh nghe em đóng ngăn kéo. Như thế là em đã cầm lọ thuốc rồi. Anh đoán chắc là em sẽ đãi cà phê vì hương vị cà phê đủ át đi vị thuốc. Khi bưng mâm lên, em đã cho thuốc vào tách của anh.”

   Nàng từ từ đứng dậy, giọng lạnh lùng:
- Và anh không làm điều gì để ngăn cản em à?

   Hắn không trả lời. Một cảm giác nóng bỏng đột ngột làm hắn khó thở. Hắn hoàn toàn chấp nhận sự bại trận của mình mà không cần la lên rằng động tác ấy, động tác nhỏ ấy, có lẽ là bằng chứng tình yêu lớn nhất mà hắn muốn tỏ với nàng.
   Nàng giở kính ra. Sau cùng hắn mới bắt gặp cặp mắt của nàng, như một hố thẳm đầy miệt thị, không chút thương hại. Hắn chỉ còn cách là quay nhìn chỗ khác. Hắn ngó đăm đăm đám cỏ đong đưa qua một màn gì đó như màn sương càng lúc càng dày đặc.

Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

@ vodanhthi:
- Anh luôn tìm được những truyện ngắn, rất ngắn mà ý nghĩa thật sâu sắc. Nó bắt người ta phải suy nghĩ thật nhiều, nó khiến ta luôn bị ám ảnh...Có lẽ em thích loại truyện này hơn "Abarat thần kì".
- Khi tình yêu không còn, thật kinh khủng..."Sau cùng hắn mới bắt gặp cặp mắt của nàng, như một hố thẳm đầy miệt thị, không chút thương hại. Hắn chỉ còn cách là quay nhìn chỗ khác. Hắn ngó đăm đăm đám cỏ đong đưa qua một màn gì đó như màn sương càng lúc càng dày đặc."
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối