Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thanh Ngọc

@ Phượng Hoàng Lửa : Cảm ơn bạn vì tất cả những bài bạn đã post trong chủ đề này! TN rất thích những truyện ngắn mà bạn chọn đăng.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

SÒNG PHẲNG "Tiếp"
 Tôi suýt gào lên:
 "Tại sao anh tốt quá vậy"
 Tôi nói lớn:
 -Không ,tôi khoẻ lắm, có gì đâu? Thôi chúng ta về kiếm cái gì uống đi.
 
 Nàng ngồi giũa hai gã đàn ông chúng tôi, hai tay đặt trên đùi. Mặt nàng trông xanh xao hơn qua ánh đèn trước xe hơi hắt lại. Ánh đền vàng vọt mơn trớn trên mặt nàng làm tôi ghen tỵ vì tôi không dám ôm lấy khuôn mặt đó. Tôi nói với Endicott :
 -Tới một chút nữa quẹo trái.
 Đây là những lời đầu tiên tôi nói từ lúc ra khỏi nhà. Endicott hãm ga và rẽ trái. Khá đông xe hơi đang đậu trước quán rượu. Vừa ra khỏi xe là tôi nghe tiếng hát vọng ra từ những cái máy hát tự động bên trong quán rượu cùng tiếng nói cười ầm ĩ. Tôi đứng lại nhường nàng và hắn vào trước. Có một hành lang nhỏ ở lối vào, chúng tôi cởi áo khoác ở đó. Tôi vẫn nhớ lời một trong những bài hát đang phát ra từ máy hát tự động, vì nó trùng hợp với tâm trạng của tôi lúc này.
 "...có em trong anh, có một nỗi buồn...".
 Chúng tôi cùng vào quán, Endicott xà lại một cái máy hát tự động, bỏ tiền vào khe. Tôi gọi rượu, uống một hơi cạn ly, gọi tiếp một ly khác. Tôi thấy nàng và hắn khẽ liếc tôi. Hai ly rượu của họ vẫn còn nguyên. Tôi lại lắng nghe bài hát.
 "...những giọt nước mắt bắt đầu rơi, khi anh nhớ em...".
 Trong quán rượu toàn những tay thợ săn. Họ cười đùa náo nhịêt. Chuyện chỉ xung quanh việc săn bắn, những con nai họ giết được, những con bị thương. những con to hiếm có mà họ bắn hụt...những lời trêu chọc , chế diễu nhau, những chuyện khôi hài...Mọi người đều mặc áo len dày, quần jean màu đỏ. Đàn ông không ai cạo râu và thậm chí có thể ngửi thấy mùi gỗ rừng từ người họ. Tất cả đều cười nói oang oang, ai cũng muốn lời mình lấn át lời người khác, lấn át luôn cả những chiếc máy hát ồn ào.
 Chẳng bao lâu, Endicott đã nhập bọn với họ để được nghe bàn bạc về những loại súng tốt nhất dùng để săn nai. Tôi gọi ba ly rượu nữa. Chất men làm tôi ngà say. Cái bóng đen ma quái đó tan biến trong tôi, nhưng tôi vẫn thấy buồn vì biết rằng nó sẽ trở lại với tôi khi men rượu đã tan.
 Hai lần, tôi bắt gặp ánh mắt nàng nhìn tôi qua cái gương lớn ở quầy rượu và cả hai lần, tôi lảng nhìn đi nơi khác. Cuối cùng, tôi quay người hẳn lại, nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng đang mân mê ly rượu, nét mặt đăm chiêu. Một lúc sau , nàng nhìn lên và bốn mắt chúng tôi gặp nhau.
 Tôi cho rằng tôi đã đọc đước thông điệp nàng dành cho tôi trong ánh mắt đó.
 Tôi hỏi :
 -Cô thích nhảy chứ ?
 Nàng vừa vặn, nhỏ nhắn, ấm áp trong vòng tay tôi và tôi cũng nhận thấy đây là một sai lầm. Nàng hỏi khi chúng tôi dìu nhau ra giũa sàn :
 -Chuyện gì vậy, anh Ludlow ? Em nghĩ đi chơi như vậy sẽ làm anh vui. Chính em đã đề nghị anh Endicott đưa anh đi chơi tối nay. Chuyện gì làm anh khác lạ quá vậy ? Không cho em biết được sao ?
 Bản nhạc chấm dứt làm cho chúng tôi cũng ngưng ngang. Khi bản kế bắt đầu thì hình như nàng biết tôi không muốn nhảy nữa. Nàng nói:
 -Trong này ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài một chút.
 Tuyết phủ đầy những chiếc xe hơi. Hơi lạnh bốc lên từ mặt hồ. Nàng đứng đó. lưng quay lại tôi,đứng im lìm như lại đang đắm chìm trong suy tư, miên man trong thế giới mộng tưởng khó hiểu của tâm hồn đàn bà. Và một lần nữa, tôi chống lại nó, nhưng ngay sau đó, tôi nghĩ đây là cơ hội bằng vàng đến với tôi, tuy trong tôi có cái gì bắt tôi phải ngưng lại. Cái đó hoà lẫn một nỗi khát khao băng hoại. Tôi ôm vai nàng, xoay nàng lại, ghì nàng trong tay tôi.
 Tôi đoán nàng sẽ vùng vẫy lúc đầu, mong nàng sẽ kháng cự, ao ước nàng làm thế. Đôi môi nàng như lãnh đạm lúc đầu rồi ươn ướt, ấm dần và TÔI BIẾT MÌNH KHÔNG LẦM.
 Thình lình có tiếng động, như có ai mở cửa quán rượu. Nhưng nàng biết trước nên đã xô tôi ra ngay. Tôi quay lại, nghĩ đây là chồng nàng, nhưng chỉ là một đôi tình nhân. Họ đi qua chúng tôi, vào một chiếc xe hơi.
 Chúng tôi trở vào quán.

 Trời xám xịt, xám đen như những ý nghĩ trong đầu tôi.
 Những đám mây lơ lửng thấp gần,to và cuồn cuộn. Không khí ẩm ướt , lạnh cắt. Một cơn mưa tuyết rất lớn, có thể là một cơn bão sắp đến nơi hoang dã này.
 Tôi đứng ngoài nhà chờ Endicott từ biệt nàng. Họ luôn luôn mất thì giờ cho việc chia tay nhau. Hắn đang đứng trên bặc thềm, tần ngần như đứa trẻ nói lời chào cha mẹ lúc đến trường. Cảnh đó hôm nay làm tôi nghỉ nghiến răng, tê tái vì tôi nhớ đêm qua nàng đxs ở trong tay tôi.
 Giọng Endicott vang lên:
 -Anh không nghe vợ tôi nói sao ?
 Tôi giật mình quay lại, hắn nói ;
 -Cô ấy hỏi anh hôm nay trời có mưa tuyết lớn phải không /
 Tôi nhìn nàng, nhưng khá xa nên không thấy ý đồ gì trong mắt nàng. Tôi đáp :
 -Chắc chắn đấy.
 Hắn hỏi :
 -Tuyết nhiều lắm phải không /
 -Ừ.
 Hắn hôn nàng đắm đuối và nói ;
 -Anh không đi lâu đâu, em yêu.
 -Cẩn thận nhé anh !
 Tôi bắt đầu bước ra con đường mòn, tiếng nàng vọng theo:
 -Tạm biệt anh , Ludlow.
 Trong một khoảnh khắc, bước chân tôi lưỡng lự, nhưng tôi không dừng lại chỉ la lớn :
 -Sớm gặp lại cô.
 Trên đường, tôi và hắn không nói lời nào. Âm thanh duy nhất là tiếng giày chúng tôi dẫm trên tuyết. Đến chỗ con đường rẽ, tôi đứng lại và nói với hắn ;
 -Hôm nay chúng ta tìm thú bằng cách khác xem sao. Mỗi người đi mỗi ngả. Anh cũng đã khá thuộc đường nơi đây nên chẳng sợ lạc đâu, miễn là anh đừng rời con đường này mà mò vào rừng. Tôi sẽ tìm thú trong đó vì tôi đã quá thuộc đường rồi. Biết đâu hôm nay lại chẳng bắn được con nai nào, vậy nhé ?
 Hắn nhìn tôi nhưng không trả lời. Hắn có biết không ? Hắn có  hiểu lý do thực sự đằng sau sự xếp đặt của tôi không ? Hắn có biết tôi đang sự hãi chính tôi không ? Sợ cái tôi sắp làm ?
 Mấy bông tuyết nhẹ nhàng rơi giũa hai chúng tôi. Hắn nói:
 -Được.
 Tôi bảo hắn:
 Anh không cần đợi tôi như mọi khi, cứ trở về nhà nếu anh thấy mệt mỏi. Nhớ là đừng đi vào rừng, đừng bỏ con đường làng này. Vùng này rộng ghê lắm, rời đường chính thì tuyết sẽ lấp mất dấu chân và anh sẽ không tìm được đường về đâu, nguy lắm đấy, phải cẩn thận.
 Hắn gật đầu rồi bước đi.
 Tôi theo con đường ngoằn nghèo lên đồi. Những con đường tôi đã thuộc lòng từ bé nhưng ít khi đến đây những năm sau này. Bây giờ chúng chỉ còn trong kí ức, và sau việc này, tôi sẽ muốn sẽ quên chúng cũng như quên tất cả mọi chuyện.
 Tôi đi theo những dấu chân nai về hướng nam..."CÒN NỮA"
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

"TIẾP" ...về hướng nam. Những vết chân còn mới nên tôi rẽ ngoặt vào rừng để không đánh động chúng. Tuyết đã ngập đầy khắp nơi, những bông tuyết rơi dày đặc hơn. chẳng bao lâu nữa, trận mưa tuyết sẽ đến với tắt cả sức mạnh của nó.
 Không bao lâu sau, những dấu chân nai băng qua con đường chính. Tôi cũng thấy vết chân Endicott vừa đi qua. Sau đó khi thấy hai hàng dấu chân người đi theo dấu chân Endicott, tôi vội theo ngay. Chúng tương tự như những dấu chân tôi bắt gặp hôm qua, và khi nhìn kỹ chúng, tôi thấy trong người nôn nao, quay cuồng ,và tôi hiểu.
 Đó là những dấu chân nhỏ nhắn của một đứa con nít, hoặc của một người đàn bà. Tôi theo chúng...
 Nàng đang ngồi thu mình sau một cây đại thụ, chăm chú ngắm bắn, quá chăm chú đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của tôi sau lưng nàng. Hắn đang dừng lại không xa phía trước, châm một điếu thuốc lá. Cái lưng của hắn là tấm bia cực kì lý tưởng vì cái áo khoác đỏ nổi bật giũa biển tuyết trắng xoá.
 Giũa cái im lặng rừng rú, tiếng "cách" khi nàng lên cò khẩu súng carbine chỉ là âm thanh mơ hồ. Nàng đã tháo găng bàn tay bóp cò súng. Tôi vẫn mang găng và tôi chặn lại hành động cuối cùng của nàng vừa kịp lúc. Chính vì giật mình làm nàng bóp cò nhưng ngó tay của tôi đã đón phía trước -giũa cò và kim hoả- cốt để vừa chặn được phát súng oan nghiệt, vừa không cho khẩu súng rơi xuống. Nàng quá kinh hãi, quá ngạc nhiên nên tôi dễ dàng tước khẩu súng trong tay nàng.
 Nàng co rúm người, một tay ôm ngực, tay kia che miệng ngăn một tiếng kêu sự hãi.
 Hắn không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra sau lưng hắn. Khi tôi quay lại thì hắn đã đi tiếp , súng lủng lẳng trên vai. Hắn không nhìn lại và dần mất dạng.
 Tôi đã từng biết cái gọi là nỗi đau trong lòng, nhưng chẳng có nỗi đau nào có thể so sánh với cái đang đến với tôi trong lúc này. Nó là sự ghê tởm khôn cùng của một ảo tưởng tan vỡ...
 Tôi nhìn nàng, trong lòng nhức nhối, tràn ngập xót xa. đó là một thứ đau đớn có thể phai nhoà nhưng không bao giờ chấm dứt. Tuy thế tôi ngạc nhiên là không hề có chút ghét bỏ nào đối với nàng trong tôi. Cho dù bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu nàng, tôi cũng không thể ghét nàng được. Cái mà tôi cảm nhận, hiểu thấu về nàng đã quá thật, quá sâu lắng, không thể bị chiếm cứ bởi sự ghét bỏ. Tôi nói ;
 -Thế mà cô nói không biết bắn súng, và súng làm cô ghê sợ ! Lại còn bảo sẽ đi lạc nếu một mình đi dạo quanh vùng này nữa chứ !.
 Tuyết đang rơi nhiều hơn. Gió bắt đầu mạnh. Những vết chân của chúng tôi trên đường đã bị tuyết lấp mất. Tôi nói :
 -Cô muốn làm cho không ai nghi ngờ cô chứ gì ? Đó là lý do cô không bắn hắn hôm qua mà phải chờ đến hôm nay vì hôm nay tuyết sẽ lấp mất những vết chân cô. Trường hợp bị nghi ngờ thì cô cũng đã lo liệu rồi : súng của tôi ! Cảnh sát kiếm thấy viên đạn trong người hắn, sẽ biết là đạn từ súng của tôi ! Hay quá phải không ? Vì thế cho nên cô không biết bắn chứ gì ?
  Hai giọt nước mắt nàng trào ra, đọng trên đôi hàng mi, run rẩy một chút rồi lăn xuống gò má. Nàng lắc đầu. Cảnh này có thể làm tôi mủi lòng nhưng tôi bỗng khôn ngoan, già dặn hẳn lên. Tôi tiếp :
  -Ngay cả đêm qua, cô cố tình cho tôi hôn, cố tình để người khác nhìn thấy tôi hôn cô. Đó là cái bẫy cho tôi phải không ?
Đó là nguyên nhân tôi giết hắn. Còn nguyên nhân nào hay hơn tôi giết hắn vì vợ hắn ? Nhưng có một điều tôi thắc mắc : Phải chăng không chỉ có mình cô trong vụ này ?
 Bấy giờ nàng mới nói. Môi nàng cứng đơ, mất hẳn màu hồng quyến rũ . Chúng nhợt nhạt, gần như màu tuyết xung quanh.
 -Em yêu anh, Ludlow, em yêu anh !
 -Thật à ?
Hay là một người đàn ông hiện đang ở đâu đó ?Endicott quá già đối với cô nên cô muốn thoát khỏi hắn, nhưng cô lại muốn tiền của hắn.
 -Em yêu anh mà, tin em đi !
 Rồi như thấy vô ích, nàng hỏi :
 -Anh định làm gì ?
 -Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, Rosemary, tôi sẽ không kể cho bất cứ ai. Ai mà tin tôi ! Nào chúng ta về.
 -Về đâu ?
 -Về nhà chứ về đâu !

 Dĩ nhiên là tôi nói dối nàng. Endicott quá say mê nàng nên vô ích nếu tôi kể mọi chuyện cho hắn biết. Nàng sẽ chối quanh co, sẽ lẩn tránh đủ kiểu và hắn sẽ tin nàng chứ không tin tôi. Không, tôi không thể kể cho hắn biết.
 Nhưng nàng sẽ tìm cách khác để giết hắn. Không bằng cách này thì cũng bằng cách khác. Hắn sẽ chết mà tôi chẳng có cách nào báo trước cho hắn...
  Tôi rẽ ngoặt khỏi đường làng, vào rừng. Nàng dừng lại, lưỡng lự rồi nói :
 -Đâu phải là đường về...
 -Lối tắt.
 Nàng vẫn do dự.Tôi nói :
 -Cô không thấy trời sắp bão sao ? Tôi muốn về nhà thật nhanh , theo tôi mau lên.
 Nàng vội đi theo tôi. Rừng cây dày đặc xung quanh. Gió rền rĩ trên những ngọn cây, nhưng dưới này khó mà nghe rõ. Đây là một cõi khác, một thế giới nguyên thuỷ ban sơ, một thế giới của rừng cây và băng tuyết. Cây cối xung quanh đều giống hệt nhau. Mọi hướng đều y như nhau. Ngay cả mặt trời cũng không thể cho biết đâu là hướng đông, đâu là hướng tây, cả bầu trời cũng vậy, vì làm sao thấy được gì khi tuyết rơi quá dày và quá nhanh đến nỗi không thể nhìn xuyên qua cành cây , kẽ lá ?
 Tôi bước nhanh. Nàng gọi :
 -Anh Ludlow ! Chậm lại, em không theo anh kịp !
 Tiếng nàng ngắt quãng. Tôi đi nhanh hơn. Nàng hét lên, chạy theo.
 -Ludlow !
 Tôi vùng chạy.
 -Ludlow,Ludlow..Ludlow...
 Tôi tiếp tục chạy,chạy mãi.
 -Ludlow,..Ludlow...Ludlow...
 Tôi vẫn chạy, mặc những cành cây quất vào mặt, bỏ lại đằng sau tiếng thét lanh lảnh, kinh hoàng.
  
 Tôi đi cùng đoàn người tìm kiếm và chính hắn tìm ra nàng. Bão đã ngớt sau đó hai ngày. Chúng tôi thấy nàng gục bên một gốc cây, hai bàn tay nắm chặt, áp hai bên má. Viên cảnh sát trưởng nhẹ nhàng gạt tuyết trên mặt nàng. Trông nàng như đang ngủ, và vẫn đẹp não nùng. Tôi quay đi và suýt ứa nước mắt trước cảnh đó, nhưng không ai để ý vì ai cũng muốn khóc.
 Nước mắt dàn rụa,hắn gào lên :
 -Tại sao ? Tại sao vợ tôi đến đây ?Tại sao cô ấy đi lang thang như vậy ? Tại sao...cô ấy sợ rừng lắm mà ! Có ai nói cho tôi biết tại sao không ?

                                    HOÀNG THỊNH (Dịch theo FAIR GAME)
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

CHO EM MỘT NỤ HÔN?
                       Truyện ngắn . LÝ THUẬN NGHI
Câu chuyện này bạn gái tôi kể lại:
Chuyện có thật. Lúc bấy giờ bạn gái tôi còn đang học ở khoa Trung văn của một trường đại học có tên tuổi ở một tỉnh. Trong số các thầy giáo giảng bài, có một nam giáo sư trạc năm mươi tuổi, phong độ nhanh nhẹn hoạt bát. Giáo sư không những học thức uyên bác, các tác phẩm tự sáng tác xếp cao bằng đầu người, mà cách ăn nói cũng dí dỏm, lý thú. Thầy  thường hay đến giữa đám đông sinh viên nói chuyện văn học cổ kim đông tây.

Thầy đã trở thành thần tượng trong trái tim nam nữ sinh viên cả lớp. Nhiều nữ sinh thậm chí đã chủ động gần thầy, hy vọng được thầy nâng đỡ và chỉ bảo.
Bạn gái tôi cũng là một trong số đó, cô hẹn hai bạn gái chí thân cùng đi đến nhà giáo sư xin ý kiến mấy vấn đề… Xuyên qua con đường mòn bóng cây râm mát, họ đến một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh giáo sư ở. Dừng chân trước một ngôi nhà gác nho nhỏ xinh xinh, gạch xanh tường vôi, bạn gái tôi đang định thò tay gõ cửa, thì thấy cánh cửa khép hờ. Thế là cô khẽ đẩy cửa, trông thấy một pha cứ há mồm trợn mắt.
Giáo sư ở trong nhà đang ôm hôn một cô gái, mà cô gái ấy chính là học trò của giáo sư.
Thấy các cô xuất hiện bất ngờ, như bị điện giật, giáo sư vội vàng cuống quýt buông tay ra, đầu cúi  xuống, sắc mặt bỗng chốc tái mét.
Hai bên cứ đứng tại chỗ, có lẽ chỉ trong mấy giây, nhưng như dài dằng dặc một thế kỷ, không khí như chết lặng, nghe rõ tiếng thở và trái tim đang đập gấp của nhau.
- Lúc ấy mình sợ hết hồn, thật đấy, cậu bảo mình nên làm thế nào? - Kể đến đây bạn gái ngẩng đầu lên hỏi tôi.
- Giả vờ không nhìn thấy ư ? Biến đi cho nhanh, hoặc bước hẳn lên khuyên một cách khéo léo uyển chuyển ư? Báo cáo lãnh đạo, hoặc nói với vợ giáo sư để ông bị trừng phạt, thậm chí thân bại danh liệt ư? - Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua đầu mình. Giáo sư không phải hạng người này, có lẽ ông chỉ lẩn thẩn nhất thời - Không chờ tôi trả lời, bạn gái tôi lại bắt đầu nói, giọng chậm rãi, giống như đang cố gắng nhớ lại tình hình lúc bấy giờ.
Giáo sư có một người vợ ông rất yêu mến và bà cũng rất mến yêu ông. Vợ giáo sư cũng dạy học ở một trường cao đẳng cùng tỉnh. Họ đã có một cô con gái hoạt bát đáng yêu sắp tốt nghiệp đại học. Đây là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Gia đình và bản thân giáo sư có phẩm chất tốt, tự khép mình vào kỷ luật, trong sạch, luôn luôn được cả trường biết đến.
Chỉ sau mấy giây dừng lại và do dự, bạn gái tôi đã thản  nhiên bước vào, đứng trước mặt giáo sư, tươi cười nói: "Thưa giáo sư, chúng em đều là học trò của thầy, thầy không được thiên vị bạn nào, thầy cũng hôn em một cái được không?".
Giáo sư lập tức bừng tỉnh, ông khẽ ôm và hôn nhẹ lên trán cô. Giây lát ấy cô nhìn thấy trong mắt giáo sư có cái gì ánh lên ươn ướt.
Hai bạn gái kia cũng lập tức hiểu ý, đi đến bên giáo sư cũng đề nghị như thế, giáo sư đã lần lượt làm theo.
- Quá trình câu chuyện là như vậy. Nét mặt bạn gái tỏ ra vui vẻ nhẹ nhõm.
Thấm thoát đã bao nhiêu năm trôi qua, giáo sư vẫn có một gia đình trọn vẹn và được mọi người biết đến. Ông trở nên càng cần cù chịu khó nghiên cứu và hăng hái sáng tác, đã giành được những thành quả hết sức to lớn. Năm mình tốt nghiệp, ông đã gửi cho mình một tấm thiếp chúc mừng, trên thiếp chỉ có một câu "Thầy mãi mãi cảm ơn lòng lương thiện và trí tuệ của em, chính em đã cứu thầy".
Cuối cùng bạn tôi nói:
- Nhiều sự việc kỳ diệu như thế đấy, cứu vớt hoặc hủy diệt một trái tim, một linh hồn, thường thường chỉ là mấy câu nói xem ra rất đơn giản.

Nguồn: qdnd.vn
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

SỐ ĐỘC ĐẮC (Truyện ngắn)


  Bắc mà quá là chợ. Tiếng gầm của máy đấy luôn bị át đi bởi tiếng người gọi nhau, cãi nhau ,rao hàng, cười, chủi thề...Trong mớ âm thanh hỗn tạp hết cỡ ấy có một giọng thều thào :
  - Vé  số đây... vé cần thơ...vé thành phố...cậu ơi , ông ơi, cô ơi...mua dùm làm phúc.
  Bà má tóc bạc phơ, mặt nhăn nhúm tái mét, lập cập đi quanh mấy cái ô tô năn nỉ chào mời.
  Đi một vòng chào không bán được vé nào, má lại đi vòng thứ hai, và đến vòng thứ ba thì mệt quá phải dựa vào cái chắn bùn phía trước của một chiếc Tô-giô-ta...Phà sắp cập bến, má lại cố đi vòng thứ tư. Biét đâu gặp may, có người " Tội nghiệp " mua cho. Sáng nay, trước khi đi má đã thắp nhang khấn cẩn thận và ra ngõ gặp ngay cu Soan vừa "Ị " vừa bêu lửa. Toàn điểm may.
  Một anh bộ đội xốc ba lô trên vai, lại hạ xuống khi nghe má nói với người cổ cồn cà vạt thò đầu ra khỏi xe. "Làm phúc mua dùm cho một cặp cậu ơi!..."
  - Má có bán một vé không?- anh bộ đội hỏi.
  - Mấy vé cũng bán chớ...Nhưng cậu mua dùm cả cặp đi.
  - Con không có tiền...Má lấy cho con một vé. Lấy số đẹp nhất ấy.
  - đây cái đuôi 35, cái đầu 26,cộng đều là 8, số gánh đó.
  - Má lấy cho con...Đây con gủi tiền má...Má ơi ! con chỉ đi ngang đây xuống đất mũi, con tặng má vé số này, chúc má trúng độc đắc.
  Bà má ngẩn người, chưa kịp cám ơn thì phà cập bến. Anh bộ đội đã vọt lên bờ.
  Và cái "vía" của anh bộ đội thật hên. Ngay sau đó má bán liền được mấy cặp vé...Quá trưa, trên đường về nhà ăn cơm, má còn bán được hai cặp nữa khi qua bến Ninh Kiều là nơi chưa bao giờ má bán được vé nào.
  Tới nhà, má thắp một nén nhang, đặt cái vé số trước bát nhang, vái liền ba vái. Cu Soan kéo ống quần má hỏi:
  - Ngoại khấn vé số à?...cho trúng số độc đắc à?

                             *
  Buổi chiều má tiếp tục gặp may, bán được thêm chục cặp vé nữa. Đi trả vé cũng may, chẳng eo xèo, lầm lẫn gì. Mua mấy con cá cho bữa mai cũng may , rẻ mà tươi. Mua chùm chôm chôm cho cu Soan cũng may tươi rực mà rẻ không...Chèng đéc, cái may liền liền. Má đã dám nghĩ đến may một bộ bà ba lụa màu mỡ gà nhạt như má Chín Ú chủ sạp vải.
  Cu Soan cũng đứng ngồi không yên. Ngoại nó cũng đã mấy lần khấn vé và có lần trúng hẳn hoi...Nhưng chưa lần nào vui và xăng xái như lần này. Nó lẩm nhẩm đến thuộc từ con số 35426 và mới "tít, tít ..." sáu giờ đã vọt qua hàng xóm chầu truyền hình nghe kết quả xổ số. Nó cũng không thể giữ mồm nên một lúc cả xóm đã ồn lên chuyện cái vé số. Mấy người chơi đề xúm xít hỏi số đuôi rồi người thì mừng, người thì tiếc xuýt xoa!
                             *
  Nhưng cái vé trật tuốt luốt. Cu Soan chưng hửng chạy về:
   - Ngoại! Trật lất! Hồng trúng ất giáp gì...
   - Ơ.... ờ....
  Tưởng ngoại nặng tai không nghe ra, cu Soan càng hét to:
   - Hổng trúng!
   - Hổng trúng thì thôi... ừa, khấn vái mà được, thì đã hết trần ai...
  Cu Soan há mồm không hiểu ngoại nói gì
   - Nhìn gì con? Đi mua chục bánh su con! Tiền đây...
  Đúng là ngoại lầm rồi, nó hét to:
   - Hổng trúng mà ngoại!
   - Hổng trúng thì mặc hổng trúng... Con cứ đi mua bánh... Gặp được người tốt, cũng là trúng độc đắc đó con!
                                    
Sưu tầm
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
        Truyện của F.SCOTTFITZGERALD (Mỹ)
Bọn trẻ làm nghề cầm gậy và nhặt bóng cho người chơi golf đứa nào cũng nghèo rớt mùng tơi, riêng Dexter thì chỉ làm để kiếm tiền tiêu vặt.
    Mùa thu thường gợi cho cậu một nỗi buồn sâu lắng. Nhưng tháng mười lại làm cậu tràn ngập hy vọng, và tháng mười một giá lạnh thì nâng bổng cậu lên một niềm ngất ngây khó tả. Cậu thường mơ mình trở thành nhà vô địch golf hàng trăm lần. Cậu sẽ phớt tỉnh bước vào câu lạc bộ đảo Sherry, vây quanh bởi đám đông hâm mộ, trong đó, dĩ nhiên là có ông Jones .
    Một hôm ,chính ông Jones ấy đến gặp cậu và nói :
- Cậu nhặt bóng cứ nhất đám, sao cậu lại bỏ?
- Không,-Dexter nói cương quyết – cháu không muốn làm việc này nữa. Cháu quá già rồi.
- Cậu chưa đầy 14 kia mà ?
Kẻ gây ra chuyện này là một cô bé mười một tuổi, xấu xí một cách xinh
Xắn như nhiều cô bé sau này sẽ đẹp mê ly và gây không biết bao đâu khổ cho cánh đàn ông. Có một vẻ trần tục nào đó trong cáí cách cô nhành khoé môi trễ xuống khi cười và trong đôi mắt chớm nét đắm say. Sức sống được sinh ra từ những người đàn bà như thế. Và điều đó toả ngời từ hình vóc mảnh khảnh của cô.
   Cô đến sân golf với một bà vú. Khi Dexter lần đầu tiên trông thấy cô bé, cô đang có vẻ bồn chồn bứt rứt nhưng lại cố che giấu bằng cách gươngj nói chuyện với bà vú, chốc chốc lại chêm những cáI nhăn mặt vu vơ.
   Dexter thẫn thờ. Cậu biết nếu bước thêm một bước nữa thôi, cậu sẽ lọt vào tầm mắt của cô bé, và nếu lui một bước thôi, thì lại không được nhìn trọn khuôn mặt cô.
   Cậu nhớ mấy năm trước đã có gặp cô rồi, khi ấy cô còn mặc quần lửng. đột nhiên cậu phá lên cười – rồi tự giật mình, cậu vội bỏ đi.
- Ê !
Rõ ràng là gọi cậu. Không những thế, cậu còn được ban một nụ cười, nụ cười bất chợt, kỳ lạ mà ai cũng dễ vấn vương suốt cả một đời.
- Này, anh có biết thầy giáo dạy golf ở đâu không ?
- Ông ấy còn đang bận dạy.
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

- Thế thì ông phụ trách tụi lượm bóng ?
- Ông ấy chưa tới.
- Ôi chán !
     Bà vú nói :
- Ông Jones bảo cô ấy đi chơi golf , nhưng chúng tôi không biết phải làm gì nếu không có một cậu cầm gậy và nhặt bóng.
    Đến đây bà lập tức bị chặn lại bởi một cái nhìn đầy hăm doạ từ cô Jones, tiếp ngay sau đấy là một nụ cười.
   Đoạn , cô Jones và bà vú bỏ đi. Từ xa, Dexter cũng có thể nghe một cuộc trò chuyện ra trò, có đoạn kết là cô Jones cầm một chiếc gậy golf đập mạnh xuống đất, rồi sau đó suýt nữa giáng vào ngực bà vú, may mà bà vú kịp thời chộp lấy chiếc gậy.
- Bà là đồ chết giẫm!- cô Jones hét .
Vừa vặn lúc đó, người phụ trách đến.
- à, ông ấy đây rồi – Cô Jones vui vẻ cười với ông ta. Bỏ chiếc túi xuống, cô bé kiêu kỳ tiến về phía điểm phát bóng đầu tiên.
- Sao cậu còn đứng ỳ ra đấy làm gì ? Cầm gậy cho cô ấy mau lên.
- Không cháu sẽ bỏ nghề từ hôm nay.
Quyết định vĩ đại này làm chính cậu cũng sợ. Cậu là tay nhặt bóng đắt khách, và không phải ở đâu cũng có thể kiếm được 30 đô la một tháng. Nhưng cậu đã bị một cú sốc tình cảm mạnh, và tâm trạng rối bời của cậu cần ngay một sự giảI toả dữ dội.
Nhưng cũng không hoàn toàn đơn giản như vậy. Như nhiều lần sẽ xảy ra
trong tương lai của cậu.
     Những giấc mơ mùa đông đã thay đổi nhưng linh hồn của chúng thì vẫn như trước. Vì chúng, Dexter sau này đã theo học một khoá kinh tế ở trường đại học. Anh không chỉ muốn được gần những thứ lấp lánh – anh muốn có chính những thứ lấp lánh đó. Anh luôn muốn có những cái hạng nhất mà không cần hiểu vì sao mình muốn chúng – anh luôn cưỡng lại những khước từ và cấm đoán bí ẩn của cuộc đời.
     Anh kiếm được nhiều tiền, và được nhiều người thán phục. Anh vay một ngàn đô la nhờ tấm bằng đại học và cái miệng tự tin của mình và tham gia quản lý một tiệm giặt ủi. Tiệm giặt ban đầu rất nhỏ, nhưng cho đến năm anh chưa đầy 27 thì anh đã là chủ mạng lưới giặt ủi lớn nhất vùng. Nhưng câu chuyện xảy ra khi anh mới có những thành công lớn đầu tiên, và 23 tuổi.
     Anh được rủ tới câu lạc bộ đảo Sherry nghỉ cuối tuần, và buổi chiều hôm ấy chơi golf với ba người nữa. Thế rồi, vì quả bóng mà ông Hart, bạn chơi với anh, đánh văng vào đám cỏ cao, một điều trọng đại đã xảy ra .
- Fore !- tiếng ai đó báo hiệu tránh ra để đánh bóng vang lên rất rõ từ phiá quả đồi đằng sau. Rồi một quả bóng sặc sỡ bắn sướt qua đồi, lao vào bụng ông Hedrich.
Một cái đầu và một giọng nói cùng xuất hiện phía trên đồi :
- Cho phép chúng tôi tìm chứ ạ?
- Cô đánh vào bụng tôi đây này!- ông Hedrick hét.
- Thế à?- cô gái tiến lại gần – Tôi xin lỗi. Nhưng tôi đã kêu “Fore” rồi mà.
Cô gái buông cái nhìn hờ hững lên mấy người đàn ông, rồi lướt tìm quả bóng của mình.
Khi một người bạn của cô hiện ra từ sau quả đồi, cô vui vẻ gọi:
- Tớ ở đây! Tớ đã đánh vào chỗ cỏ thấp rồi nhưng lại đụng phải một người .
Khi ấy Dexter nhìn kĩ cô gái. Nàng mặc một chiếc áo màu da trời, viền trắng ở vai và cổ, tôn thêm làn da rám nắng. Nét mảnh khảnh khiến đôi mắt say đắm và khoé môi nhành xuống trước kia trông kỳ cục giờ đã biến mất. Nàng đẹp không rời ra được. Màu má nàng không đậm lắm, nhưng lại có vẻ gì ấm áp lung linh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan đi và biến mất. Màu má và nét môi nàng gây cảm giác về một sức sống mãnh liệt, đắm say, mà chỉ có vẻ u hoài dâng đầy trong đôi mắt là có thể phần nào sánh được.
Tìm thấy bóng, nàng nôn nóng đánh sang bên kia. Phớt một nụ cười không thật và một câu cảm ơn qua miệng, nàng đi theo quả bóng.
- Judy Jones đấy!- ông Hedrick nói.
- Lạy chúa, cô nàng đẹp đấy chứ!- ông Sandwood, mới bo mươi, nói
- Đẹp!- ông Hedrick khinh bỉ nói- cô ả trông lúc nào cũng như muốn được hon đến nơi  vậy!
Chiều hôm ấy, khi mặt trời lặn đỏ ối. để lại một mùa hè miền Tây xào xạc, Dexter đứng ở hiên câu lạc bộ golf ngắm làn nước hồ ánh bạc dưới
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

Chiều hôm ấy, khi mặt trời lặn đỏ ối. để lại một mùa hè miền Tây xào xạc, Dexter đứng ở hiên câu lạc bộ golf ngắm làn nước hồ ánh bạc dưới anh qua khoảng nước rộng.
- Ai đấy?- Nàng hỏi to, tắt máy.
 Mũi chiếc thuyền húc vào chiếc bè, làm nó nghiêng mạnh và trăng. Mặt hồ trong và lặng. Dexter mặc đồ tắm, bơi ra chiếc bè xa nhất, và nằm duỗi dài trên chiếc bè ướt sũng.
     Một con cá nào búng lên mặt nước, một vì sao toả sáng và mặt hồ ngời ngợi ánh trăng. Từ bờ tối đằng xa vọng tới tiếng dương cầm. Dexter nằm yên lắng nghe.
     Tiếng đèn gợi trong anh một cảm giác ngất ngây nào đó. đấy là trạng thái say sưa thẩm thấu, là cảm giác rằng anh đang hoà nhịp với cuộc sống và mọi thứ quanh anh đều toả ngời một thứ ánh sáng mà có lẽ anh chẳng còn bao giờ được thấy lại trong đời.
     Chợt có một chiếc thuyền máy vọng lại. Mặt nước xao động, và đột nhiên chiếc thuyền hiện ra ngay cạnh anh, tiếng động cơ của nó làm chết đuối những giọt đàn réo rắt. Dexter chống tay ngồi dậy, anh thấy một bóng người đứng ở tay lái và đôi mắt thẫm đang nhìn anh chúi về phía nàng. Với mức độ quan tâm khác nhau, họ nhận ra nhau.
- Có phải anh là một trong mấy người mới chơi golf chiều nay đó không?
- Đúng vậy.
- Này, thế anh có biết lái thuyền máy không? Vì nếu anh biết thì nhờ                   anh lái hộ để tôi lướt ván. Tên tôi là Jones – Nàng ban cho anh một nụ cười thoả mãn, hay nói đúng hơn là cố tỏ thoả mãn, bởi vì, mặc dù nàng nhanh miệng  như thế, cái cười vẫn cứ rắt đẹp – và tôi sống ở ngôi nhà kia trên đảo , trong ngôi nhà ấy bây giờ đang có một gã chờ tôi. Anh ta vừa ra khỏi cửa là tôi ra hồ bởi vì anh ta coi tôI là người lý tưởng.
Một con cá nào búng lên mặt nước, một vì sao toả sáng và mặt hồ ngời ngợi ánh trăng. Dexter ngồi bên Judy Jones nghe nàng hướng dẫn cách lái chiếc thuyền. Rồi nàng luồn xuống nước, bơi tới ván trượt – trông như một cành cây trước gió hay một cánh chim đang bay.
- Nhanh nữa lên, nhanh hết tốc lực nào.- Nàng gào to.
          Anh tuân theo. Khi quay đầu lại, anh thấy nàng đã đứng thẳng trên ván, cánh tay dang rộng, mắt ngước lên hướng về phía mặt trăng.
    - Lạnh quá.- nàng nói to – Tên anh là gì?
 Anh nói tên mình.
- Này , sao tối mai anh không tới nhà em ăn tối đi?
Tối hôm sau, khi đợi nàng xuống gác, anh nhận ra rằng ngồi quanh anh  
đều là những người đàn ông đã từng yêu Judy Jones. Anh biết rằng anh hơn
họ. Anh mới hơn và mạnh hơn.
Anh đã biết thợ may giỏi nhất nước Mỹ là ai và tối đó anh mặc bộ đồ may bởi tay thợ may giỏi nhất. Anh biết rằng nếu cẩu thả trong ăn mặc và phong cách đòi hỏi phải tự tin hơn ăn mặc cẩn thận. Mẹ anh thuộc tầng lớp nông dân, con trai bà phải đúng tiêu chuẩn thời thượng.
Lát sau, Judy Jones xuống. Nàng mặc một chiếc váy thường bằng lụa xanh. Anh thấy thất vọng vì nàng không ăn mặc một thứ gì tao nhã hơn. Nhưng rồi anh dẹp những ý nghĩ đó đi khi họ ngồi bên nhau trên ghế băng, mắt nhìn mắt.
- Ba mẹ em không có nhà tối nay.
Anh lấy làm mừng, vì nếu không họ sẽ hỏi anh là ai. Anh luôn nói quê anh là thị trấn Keeble chứ không phải làng Black bear như sự thật.
        Suốt bữa tối, nàng chìm trong một trạng thái chán nản, khiến Dexter không yên chút nào. Dù nàng cười với cái gì, với anh với một miếng gan gà, hay chẳng với gì cả, thì anh cũng lo âu bởi cái cười của nàng không phải là cười vì vui. Khi khoé môi đỏ thắm của nàng kéo nhanh xuống, nó gợi mời một nụ hôn hơn là khiến người ta nghĩ đó là một nụ cười.
        Sau bữa ăn tối, nàng dẫn anh ra hiên.
         - Anh cho phép em khóc một chút chứ?- Nàng nói.
- Có lẽ anh làm em chán – anh đáp vội.
- Không đâu. Em thích anh . Nhưng buổi chiều hôm nay em gặp một chuyện kinh khủng quá. Em yêu một anh chàng, và chiều nay anh ta nói với em giũa thanh thiên bạch nhật rằng anh ta nghèo rớt mùng tơi. Trước đó chưa bao giờ anh ta hé cho em tí gì về điều đó. Thế có nhảm không?
          - Có lẽ anh ta sợ không dám nói.
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

- Chắc thế. Nhưng anh ta không sòng phẳng. Em đã từng phát điên lên vì hàng tá các chàng nghèo. Nhưng em đã không nghĩ anh ta nghèo, mà tình cảm của em thì không đủ mạnh để vượt qua cơn sốc. Cứ như một cô gái bình thản báo cho vị hôn phu rằng mình là một bà goá. Có thể là…
         - Nhưng chúng ta hãy mỏ đầu sòng phẳng với nhau xem nào.- nàng tự ngắt lời đột ngột – Anh là ai?
         Dexter ngập ngừng một lát ,rồi anh nói :       
- Anh chẳng là ai cả. Sự nghiệp của anh còn là vấn đề thuộc về tương lai
- Anh có nghèo không ?
- Không, anh thẳng thắn. Có lẽ anh đang kiếm nhiều tiền hơn bất kỳ của
ai ở tuổi anh vùng Tây Bắc này . Anh biết đó là một câu không hay, nhưng em bảo ta nên sòng phẳng.
Ngưng lặng. Rồi nàng mỉm cười và khoé môi nàng nhành xuống. Một
vòng xoay người kỳ lạ đưa nàng sát bên anh, ngước nhìn vào mắt anh. Rồi anh thấy – nàng truyền niềm phấn kích sang anh , ngập tràn, sâu đậm, với những nụ hôn không phải là một lời hứa hẹn mà là một sự vẹn tròn, những nụ hôn như sự ban phát, không giữ lại gì và chỉ khiến người kia muốn nữa.
         Anh cũng không phải mất nhiều thời gian để khẳng định rằng mình đã có muốn Judy Jones từ khi còn là một thằng bé kiêu hãnh, đầy ước vọng.
          Và cứ như thế, Dexter chết một phần con người mình cho nhân cách bộc trực, vô nguyên tắc nhất mà anh từng gặp. Hễ muốn gì là Judy Jones theo đuổi với toàn bộ sức mạnh của sự quyến rũ của mình. Nhưng không hề có khía cạnh tính toán của lý trí trong  việc đó. Nàng chỉ buộc đàn ông phải biết với mức độ cao nhất vẻ đẹp thân xác của mình. Dextess không hề có ý định sửa đổi nàng. Nhưng khiếm khuyết của nàng hoà quyện với một sức sống nồng nàn và nhờ thế được khoả lấp.
        Trước khi mùa hè kết thúc, anh khám phá ra rằng mình chỉ là một trong cả tá đàn ông vây quanh nàng. Mỗi người đều đã có thời được sủng ái hơn những người kia. Khi có ai tỏ dấu hiệu lảng đi vì không được ngó ngàng tới, nàng liền thưởng cho anh ta một giờ trăng mật ngắn ngủi, và thế là anh ta lại bám theo. Nàng làm thế không hề tà tâm, thực sự chỉ mơ hồ nhận thức rằng có sự láu lỉnh nào đó trong những gì mình làm.
        Nhưng không thể cố làm gì để sửa đổi điều đó, vì nàng là người không thể “chiếm “ được -  không có sự khôn ngoan nào, không có sự quyến rũ nào có thể chạm tới nàng : nếu hai thứ đó tấn công nàng quá mạnh thì nàng sẽ giải quyết bằng cách quy về cơ sở thân xác và dưới sự bùa phép của sự lộng lẫy của nàng, người ta chỉ biết chơi trò của nàng chứ không phải của họ.
       Sau niềm ngây ngất đầu tiên của Dextes là sự bồn chồn và thất vọng. Khi họ mới quen nhau, dường như giũa họ có một sự cuốn hút lẫn nhau sâu sắc và đồng thời. Ba ngày đấu tiên ấy là những chiều dài ở hiên nhà nàng, những nụ hôn nhợt nhạt đến lạ lùng, những buổi sáng nàng tinh khôi như mộng…Chính đấy là lúc anh lần đầu tiên ngỏ lời cầu hôn. Nàng nói :”Có lẽ một ngày nào đó”, nàng nói : “ hôn em đi”, nàng nói :”em yêu anh”, nàng nói – không nói gì cả.
       Ba ngày ấy bị cắt đứt bởi một tay từ New York tới. Trong cơn quay quắt của Dextes, lời đồn đại đã đính hôn họ. Nhưng cuối tháng người ta đã bảo rằng Judy đang ngáp dài, và thế là hai ngày sau, tay New York kia biến mất.
       Mùa hè kết thúc. Dextes càng ngày càng có thể làm theo ý muốn của mình. Anh luôn tìm cách có mặt ở những cuộc khiêu vũ mà Judy có thể sẽ tới. Hiện giờ anh đang tính chuyện sang New York. Anh muốn đem Judy đi cùng. Không có sự vỡ mộng nào đối với thế giới của nàng có thể chữa lành cho ảo vọng của anh đối với nàng. Hãy nhớ điều đó – vì chỉ có nhờ đó mà ta mới hiểu được những gì anh làm cho nàng.
       Mười tám tháng sau khi gặp Judy lần đầu tiên thì anh đính hôn với một cô gái khác Irene Scheerer, Irene là một cô gái dịu dàng, đáng trọng và hơi mập.
       Đã một mùa hè nữa, một mùa thu nữa - ngần ấy thời gian anh đã giành cho đôi môi không thể nào khác đi được của Judy Jones. Nàng đã cho anh lòng quan tâm, sự khuyến khích, sự tàn nhẫn, vẻ thờ ơ và lòng khinh bỉ. Nàng đã gọi anh tới rồi lại chán anh và rồi lại gọi anh tới, và anh đã trả lời nàng với niềm cay đắng và khinh bỉ. Nàng đã cho anh hạnh phúc ngất ngây và cả cơn đau đớn tinh thần không thể tha thứ. Nàng đã lăng nhục anh, xử tệ với anh, nàng đã làm mối quan tâm của anh đối với nàng chống lại mối quan tâm của anh đối với công việc - chỉ để đùa vui mà thôi.
      Khi mùa thu tới và đi, anh chợt hiểu rằng mình sẽ chẳng thể nào có được Judy Jones. Anh phải cố nghĩ như thế và cuối cùng đã tin như thế. Anh thức trắng tự tranh cãi với  chính mình. Anh tự bảo mình nhớ những rắc rối , những đau khổ nàng gây cho anh, anh đếm những khiếm khuyết sờ sờ của nàng khi làm vợ. Rồi anh tự bảo mình rằng anh yêu nàng, và sau một lúc, anh ngủ thiếp đi.
       Cuối tuần anh đi nhảy và gặp nàng. Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, anh không đề nghị nàng ngồi với anh và bảo rằng nàng dẽ thương. Anh bị xúc phạm vì nàng không nhớ gì những thứ âý - chỉ thế mà thôi. Anh cũng chẳng thấy ghen khi nàng có người mới. Anh đã chai sạn từ lâu rồi.
       Anh ngồi với Irene và nói chuyện về âm nhạc và sách vỏ. Dexter Green, con người trẻ tuổi thành đạt rực rỡ, phải biết những thứ đó.
       Đấy là tháng mười. Tháng giêng họ sẽ đính hôn và tháng sáu sẽ tuyên bố. Ba tháng sau sẽ là đám cưới.
       Mùa đông kéo dài lê thê và bây giờ đã là tháng năm. Lần đầu tiên trong vòng một năm anh thấy lòng mình thanh thản. Judy jones đang ở Florida, nghe nói ở đâu đó nàng đã đính hôn, và rồi ở đâu đó nàng đã khước từ.
       Dexter tự hỏi sao mới đó mà tất cả niềm ngất say đã biến khỏi anh. Tháng năm trước đã được đánh dấu bằng sự khấy động rối bời không thể tha thứ của Judy. Đồng xu hạnh phúc xưa cũ ấy anh đã dùng để mua thúng hài lòng hôm nay. Anh biết rằng Irene sẽ chỉ là một tấm rèm treo sau lưng anh, một giọng nói sẽ gọi bảo lũ con mà thôi. Yêu thương đã mất, ngọn lửa xưa đã tắt, những đêm huyền mầu nhiệm, những phút giây diệu kỳ, những mùa nối tiếp qua đi…đôi môi thon, nhành xuống, buông vào môi anh và đưa anh lên thiên đường của đôi mắt…Tất cả còn sâu đậm trong anh. Đối với chúng, anh còn quá nặng lòng, quá sống với chúng, nên chúng không thể chết dù chỉ một phần nhỏ.
     Chỉ còn một tuần nữa là họ tuyên bố lễ đính hôn. Tối hôm đó anh tới nhà Irene nhưng nàng bị đau đầu nên anh quay trở về Câu lạc bộ đại học, nơi anh ở, anh đứng nhìn các đôi nhảy và ngáp.
- Chào anh yêu!
Giọng nói quen thuộc từ đằng sau khiến anh giật mình. Judy Jones đã rời một người đàn ông đến bên anh – Judy Jones, một con búp bê dát vàng mảnh dẻ; vàng trên dải băng quanh đầu, vàng trên đường viền tà áo . Ánh ngời dễ vỡ trên gương mặt nàng dường như bừng nở khi nàng cười với anh. Một làn ấm áp và lung linh thổi qua căn phòng. Anh tràn ngập một niềm phấn khởi đột ngột.
- Em về khi nào vậy? Anh hỏi giọng bình thường.
Lại đây em sẽ nói.
Nàng quay đi và anh theo nàng. Nàng đã đi rất xa. Tắt cả những sự kiện
bí ẩn , tất cả những hy vọng mới mẻ và vội vã đi theo cùng nàng giờ đây trở về cùng nàng.
- Anh có xe không? Nếu anh không có thì em có.
- Anh có một chiếc hai chỗ ngồi.
Nàng bước lên xe, với một tiếng sột soạt của quần áo vàng. Nàng đã
bước lên  không biết bao nhiêu xe, như thế này, như thế kia.
     Anh cố buộc mình khởi động xe và lái ra phố. Chẳng có gì đặc biệt cả đâu, anh phải nhớ điều đó. Trước kia nàng đã làm thế và anh đã bỏ nàng lại sau lưng, như bỏ đi một con tính sai trong cuốn sổ kinh doanh của mình.
     Anh lái chầm chậm. Nàng quan sát anh thật kỹ, và sự im lặng thật bối rối , song anh không tìm được câu nói bình thường nào để biến giây phút này trở thành trần tục.
- Anh có nhớ em không? Đột nhiên nàng hỏi.
- Mọi người đều nhớ em.
Anh tự hỏi không biết nàng đã hay gì về Irene chưa.
- ÔI chao là nói! Nàng cười buồn, không buồn chút nào.
- Anh đẹp trai hơn hồi trước – Nàng đăm chiêu nói – Dexter, anh có đôi mắt đáng nhớ nhất đấy.
Lẽ ra anh có thể cười vào câu nói đó, nhưng anh không cười.
- Em chán mọi thứ, anh yêu ạ - Ai nàng cũng có thể gọi là “anh yêu”, thả vào hai tiếng đó  một sự thật tình bất cẩn – Em ước gì anh cưới em.
Sự bộc trực đó làm anh hoang mang. Lẽ ra anh nên báo cho nàng biết rằng anh sắp cưới một cô gái khác.
- Em nghĩ rằng chúng mình hợp nhau, - nàng tiếp, vẫn với giọng như trước ,- trừ phi anh đã quên em và yêu người khác.
Tính tự tin ở nàng quả là ghê gớm.
- Dĩ nhiên anh không thể yêu ai khác ngoài em, - nàng tiếp – em thích cái cách anh yêu em. Ôi Dexter, anh có nhớ năm ngoái không?
- Anh chưa quên.
- Em cũng thế!
Liệu nàng có thực sự xúc động hay không?
- Em ước gì mình lại như thế.
- Anh không nghĩ rằng chúng ta lại có thể như thế nữa.
- Em cũng cho là không…Nghe nói  anh đang làm Irene scheerer phát cuồng lên thì phải.
Không hề có chút nhấn mạnh nào đối với tên cô gái, nhưng đột nhiên, Dextes thấy xấu hổ.
- Ôi , đưa em về thôi. – Judy chợt kêu lên, - Em không muốn quay lại sàn nhảy đó, toàn trẻ con.
Rồi Judy bắt đầu khóc lặng  một mình. Anh chưa bao giờ thấy nàng khóc.
Anh dừng xe trước ngôi nhà trắng đồ sộ đẫm ánh trăng ướt. Bức tường to lớn thật tương phản với cái đẹp bên cạnh anh. Anh ngồi thật yên, sợ rằng nếu động đậy một chút thôi thì sẽ thấy nàng nằm không thể cưỡng lại được trong vòng tay mình. Hai giọt lệ đã lăn xuống gương mặt nàng  và run rẩy nơi môi trên của nàng.
- Em đẹp hơn bất cứ ai,- nàng nói giọng tan nát - tại sao em không thể hạnh phúc?
Đôi mắt đẫm nước mắt của nàng xoáy vào sự bền vững của anh, miệng nàng chầm chậm kéo xuống với nét buồn thanh tú: - Em muốn được lấy anh nếu anh lấy em, Dextes ạ. Có lẽ anh cho rằng em không đáng lấy, nhưng Dextes, em đối với anh đẹp biết mấy.
      Một nghìn câu giận dữ, kiêu hãnh, đam mê, căm ghét, ngọt ngào đấu tranh trên môi anh. Rồi một làn sóng mãnh liệt quét qua người anh, mang đi bao nhiêu khôn ngoan, dự định, ngờ vực và kính trọng của anh. Đấy là người con gái của anh, của rieng anh, cái đẹp của anh, lòng kiêu hãnh của anh.
- Anh vào nhà chứ ?- Anh nghe nàng nói, rút một hơi thở.
Đợi chờ.
Và cuối cùng :
- Anh sẽ vào.

                          *

Mười năm sau nhìn lại, việc Judy bỏ anh một tháng sau đó cũng không còn quan trọng mấy nữa. Cũng không quan trọng việc anh, vì sự đầu hàng của mình, đã tự rước lấy một cơn đau đớn quằn quại hơn và gây cho Irene Scheerer một sự xúc phạm trầm trọng.
Cũng không phải vì anh không có sức mạnh đủ để giũ lấy Judy Jones mà anh đâm ra có tà ý gì với nàng. Anh yêu nàng, và anh sẽ còn yêu nàng cho đến ngày quá già không còn yêu thương trong lòng nữa – nhưng anh không thể có nàng. Vì thế anh nếm trải nỗi đau sâu sắc chỉ dành cho những người mạnh. Cũng như anh đã nếm trãi niềm hạnh phúc sâu đậm trong một khoảng ngắn ngủi.
                                   *
Bảy năm sau , xảy ra một chuyện. khi ấy anh đang ở New York, và đã rất thành đạt. Anh đã ba mươi hai và đã bảy năm không trở lại miền Tây. Rồi tình cờ anh gặp một người cùng quê, và rồi cũng tình cờ anh ta nhắc đến tên vợ của bạn mình:
-…Judy Simmus, trước kia là Judy Jones.
- Có tôi có biết cô ấy.- Một sự nôn nóng uể oải lướt qua. Dĩ nhiên là anh có nghe nói nàng đã lấy chồng.
- Một cô gái thật tốt,- người kia nói bâng quơ - thực ra tôi cũng thấy tội nghiệp cho cô ta.
- Sao kia? Ngay lập tức trong Dextes dậy lên một cái gì.
- À, anh chồng cô ta nhiện ruợư và nay chỗ này mai chỗ nọ…
- Thế cô ấy thì không à?
- Không , ở nhà với con.
- Ôi.
- Cô ta già quá so với chồng.
- Già quá! – Dextes kêu lên – này, nhưng cô ấy mới có hăm bảy thôi mà.
- Thì anh chồng  xử tệ với cô ta quá. Nhưng họ sẽ không ly dị nhau đâu. Khi nào anh ta quá đáng cô ta cũng tha thứ hết. Thực ra tôi nghĩ cô ta yêu anh ta thật. Hồi mới lấy chồng cô ta cũng khá xinh.
Khá xinh! Nghe thật kỳ cục đối với Dextes.
- Thế cô ấy còn… xinh nữa không?
- Ồ , cũng không sao.
- Này, - Dextes nói – tôi không hiểu. Judy Jones không phải là một cô gái khá xinh đâu. Cô ấy đẹp cực kỳ kia. Tôi biết cô ấy, tôi biết cô ấy. Cô ấy đã là…
Người kia cười xoà:
- Tôi không có ý định cãi nhau với anh. Tôi chỉ cho rằng Judy là một cô gái tốt - Rồi anh ta thêm:- Đàn bà đều thế cả.
Dextes nhìn kỹ anh ta, nghĩ rất lung.
- Đàn bà nhiều người cũng phải tàn đi như thế.- Anh ta búng tay đến toách - Hẳn anh cũng phải thấy chuyện đó xảy ra chứ.
Một thứ chán nản xâm chiếm Dextes. Lần đáu tiên trong đời anh cảm thấy như rất say, chếnh choáng.
Khi người kia về rồi, anh nằm dài trên ghế băng nhìn bầu trời New York qua cửa sổ . Mặt trời đang lặn trong ánh vàng đỏ ối, dễ thương
Anh đã tưởng rằng nếu không có gì để mất thì không có gì có thể làm thương tổn anh được, nhưng anh đã mới mất một thứ, cũng bằng như anh đã cưới Judy Jones và thấy nàng tàn phai đi trước mắt mình.
Giấc mơ đã mất. Một cái gì đã bị tước mất khỏi anh. Trong cơn cuồng loạn sợ hãi, anh lấy tay che mắt và cố hình dung tiếng nước vỗ ở hồ, ánh trăng dưới hiên, chiếc áo xanh trên sân golf, mặt trời khô hanh và ánh vàng rực rỡ của cổ áo nàng. Và đôi môi nàng ướt đẫm những nụ hôn của anh và đôi mắt nàng chất chứa nỗi u hoài. Ôi vậy mà những thứ đó đã không còn trên đời này nữa!
Lần đầu tiên trong nhiều năm, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt anh. Nhưng đấy là anh khóc cho mình. Anh không nghĩ tới mắt, miệng và tay nữa. Anh muốn yêu nhưng anh không thể yêu. Bởi anh đã đi qua và không còn có thể quay lại. Cánh cửa đã đóng, mặt trời đã lặn, và không còn cái đẹp nữa trừ cái đẹp màu xám của thép có thể chịu đựng mọi thời gian. Ngay cả nỗi khổ đau anh đã phải đeo mang cũng bị bỏ lại trong cõi ảo vọng, trong tuổi trẻ, trong sự sung túc của cuộc đời, nơi giấc mơ mùa đông của anh bừng nở.
- Ngày xưa, anh nói, ngày xưa rất xưa, trong ta còn có một cái gì, nhưng giờ đây cái đó đã mất. Ta không thể khóc. Ta không thể yêu. Cái đó sẽ không bao giờ trở lại nữa.
                                                 Nguyễn Thị Hạnh
(Lược dịch từ Winter Dreams, rút trong tập”All the sad young men”, 1922
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

Phượng Hoàng Lửa đã viết:
SỐ ĐỘC ĐẮC (Truyện ngắn)


  Bắc mà quá là chợ. Tiếng gầm của máy đấy luôn bị át đi bởi tiếng người gọi nhau, cãi nhau ,rao hàng, cười, chủi thề...Trong mớ âm thanh hỗn tạp hết cỡ ấy có một giọng thều thào :
  - Vé  số đây... vé cần thơ...vé thành phố...cậu ơi , ông ơi, cô ơi...mua dùm làm phúc.
  Bà má tóc bạc phơ, mặt nhăn nhúm tái mét, lập cập đi quanh mấy cái ô tô năn nỉ chào mời.
  Đi một vòng chào không bán được vé nào, má lại đi vòng thứ hai, và đến vòng thứ ba thì mệt quá phải dựa vào cái chắn bùn phía trước của một chiếc Tô-giô-ta...Phà sắp cập bến, má lại cố đi vòng thứ tư. Biét đâu gặp may, có người " Tội nghiệp " mua cho. Sáng nay, trước khi đi má đã thắp nhang khấn cẩn thận và ra ngõ gặp ngay cu Soan vừa "Ị " vừa bêu lửa. Toàn điểm may.
  Một anh bộ đội xốc ba lô trên vai, lại hạ xuống khi nghe má nói với người cổ cồn cà vạt thò đầu ra khỏi xe. "Làm phúc mua dùm cho một cặp cậu ơi!..."
  - Má có bán một vé không?- anh bộ đội hỏi.
  - Mấy vé cũng bán chớ...Nhưng cậu mua dùm cả cặp đi.
  - Con không có tiền...Má lấy cho con một vé. Lấy số đẹp nhất ấy.
  - đây cái đuôi 35, cái đầu 26,cộng đều là 8, số gánh đó.
  - Má lấy cho con...Đây con gủi tiền má...Má ơi ! con chỉ đi ngang đây xuống đất mũi, con tặng má vé số này, chúc má trúng độc đắc.
  Bà má ngẩn người, chưa kịp cám ơn thì phà cập bến. Anh bộ đội đã vọt lên bờ.
  Và cái "vía" của anh bộ đội thật hên. Ngay sau đó má bán liền được mấy cặp vé...Quá trưa, trên đường về nhà ăn cơm, má còn bán được hai cặp nữa khi qua bến Ninh Kiều là nơi chưa bao giờ má bán được vé nào.
  Tới nhà, má thắp một nén nhang, đặt cái vé số trước bát nhang, vái liền ba vái. Cu Soan kéo ống quần má hỏi:
  - Ngoại khấn vé số à?...cho trúng số độc đắc à?

                             *
  Buổi chiều má tiếp tục gặp may, bán được thêm chục cặp vé nữa. Đi trả vé cũng may, chẳng eo xèo, lầm lẫn gì. Mua mấy con cá cho bữa mai cũng may , rẻ mà tươi. Mua chùm chôm chôm cho cu Soan cũng may tươi rực mà rẻ không...Chèng đéc, cái may liền liền. Má đã dám nghĩ đến may một bộ bà ba lụa màu mỡ gà nhạt như má Chín Ú chủ sạp vải.
  Cu Soan cũng đứng ngồi không yên. Ngoại nó cũng đã mấy lần khấn vé và có lần trúng hẳn hoi...Nhưng chưa lần nào vui và xăng xái như lần này. Nó lẩm nhẩm đến thuộc từ con số 35426 và mới "tít, tít ..." sáu giờ đã vọt qua hàng xóm chầu truyền hình nghe kết quả xổ số. Nó cũng không thể giữ mồm nên một lúc cả xóm đã ồn lên chuyện cái vé số. Mấy người chơi đề xúm xít hỏi số đuôi rồi người thì mừng, người thì tiếc xuýt xoa!
                             *
  Nhưng cái vé trật tuốt luốt. Cu Soan chưng hửng chạy về:
   - Ngoại! Trật lất! Hồng trúng ất giáp gì...
   - Ơ.... ờ....
  Tưởng ngoại nặng tai không nghe ra, cu Soan càng hét to:
   - Hổng trúng!
   - Hổng trúng thì thôi... ừa, khấn vái mà được, thì đã hết trần ai...
  Cu Soan há mồm không hiểu ngoại nói gì
   - Nhìn gì con? Đi mua chục bánh su con! Tiền đây...
  Đúng là ngoại lầm rồi, nó hét to:
   - Hổng trúng mà ngoại!
   - Hổng trúng thì mặc hổng trúng... Con cứ đi mua bánh... Gặp được người tốt, cũng là trúng độc đắc đó con!
                                    
Sưu tầm
@ Phượng Hoàng Lửa: Biết đến bao giờ: Gặp người tốt cũng như mua xổ số mà không trúng? (Lòng tốt, người tốt bây giờ hiếm hoi vậy sao?)
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối