Trang trong tổng số 27 trang (269 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [23] [24] [25] [26] [27] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

haanh8354

Phượng Hoàng Lửa đã viết:
Chuyện hai con ngựa

Ngựa Cái ngày đêm không làm lụng gì hết và chỉ tha thẩn trên cánh đồng, còn Ngựa Đực đêm đêm mới được thả đi ăn, ban ngày phải cày đất. Thấy vậy Ngựa Cái mới bảo Ngựa Đực:

- Anh việc gì phải kéo cày? Giá tôi ở địa vị anh thì tôi không có chịu. Chủ mà lấy roi quật tôi, tôi sẽ tung vó đá lại.

Sang ngày hôm sau, Ngựa Đực bèn nghe lời Ngựa Cái. Bác nông dân thấy Ngựa Đực trở nên ương bướng, bèn đóng Ngựa Cái vào vai cày.

Xúi giục kẻ khác làm bậy trước tiên làm hại chính mình.
Nghịch cảnh của con ngựa trên cũng giống như của con chim trong câu chuyện dưới đây:

Một chú chim non đang bay về phương Nam để trú đông. Trời rất lạnh đến nỗi làm đông cứng cả người và nó bị rớt xuống đất, giữa một cánh đồng. Trong lúc đang nằm ở đó thì có một con bò đi đến và ỉa vương vãi phân lên người nó. Nằm trong đống phân bò nóng hổi, sau một lúc nó bắt đầu cảm thấy tan cái buốt giá và thật là ấm áp dễ chịu. Nó cảm thấy sung sướng và hạnh phúc đến độ bắt đầu cất tiếng hót véo von. Không may cho nó là có một con mèo đi ngang qua đó, nghe thấy tiếng chim hót nên đã mò tới. Con mèo lôi chú chim non ra khỏi đống phân bò và ăn thịt nó.
Bài học rút ra từ câu chuyện này là:
1. Không phải ai ỉa lên đầu ta cũng là kẻ thù của ta.
2. Không phải ai lôi ta ra khỏi đống phân cũng là bạn của ta.
3. Khi đang ở trong đống phân thì nên ngậm miệng lại.
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

Cứu cá mắc cạn
Lúc trời vừa sáng, có một thanh niên đi dạo trên bờ biển, thấy một lão thiền sư nhặt những con cá mắc cạn thả xuống biển. Người thanh niên hỏi lão thiền sư:
- Ngài sao phải làm như thế?
Lão thiền sư đáp:
- Cá mắc cạn nếu không cứu nó, mặt trời lên nó sẽ chết.
Người thanh niên nói:
- Nhưng bãi biển dài vô tận, cá mắc cạn nhiều vô số kể, sự nỗ lực của ngài cũng đâu có ích gì?
Lão thiền sư nhìn con cá cầm trong tay, rồi thả nó xuống biển, nói:
- Chí ít cũng có ích đối với con cá này.
ST
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

Bạn có bao nhiêu người bạn???

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.

Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:
- Cô phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!

Bạn là người có bờ vai mềm mại để cô dựa vào mà khóc.
Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cô và những nỗi buồn của cô .
Bạn là một bàn tay để kéo cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là “bạn” đã đẩy cô vào đó.

Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một
giọng nói để giữ cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.

Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là sự chân thành, cởi mở , vị tha và một trái tim nhân hậu và trung thực, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình cảm tuyệt vời nhất.

Vậy hãy nghĩ về những gì tôi nói, từng lời nói.
Và hãy trả lời lại cho tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?

Tôi mỉm cười với cụ và trả lời: “Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ!”
Cảm ơn vì đã trở thành bạn của tôi!
(Sưu tầm)
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

Sự Bình Yên….
Một vị vua treo giải thưởng cho họa sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên.
Nhiều họa sĩ đã cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả . Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh .Bên trên là bầu trới xanh với những đám mây trắng mịn màng . Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo .
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá . ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa . Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào . Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn , ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá . Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ . ở đó , giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ , con chim mẹ an nhiên đậu trên tổ của mình ...Bình yên thật sự.
" Ta chấm bức tranh này ! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào , không khó khăn , không cực nhọc .Bình yên có nghĩa ngay chính khi ta đang trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim . Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên " .
BUILD CAREER !
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

NHỮNG ĐIỀU NHẮN NHỦ TỪ ĐÔI CHÂN

Khi còn nhỏ, chúng ta học cách đứng vững trên hai chân. Mới đầu có mẹ dắt tay, rồi bạn tự vịnh tay vào đâu đó tự mình "chiến đấu". Có thể bạn ngã, nhưng bạn sẽ phải đứng dậy tiếp tục bước đi, vì nếu bạn ngồi cả ngày không đứng dậy, dần dần bạn sẽ làm đôi chân trở thành tất nguyền mất. Khi đôi chân đã vững chãi hơn bằng những lần ngã và vấp, bạn có thể leo lên những bậc cầu thang. Nếu mạnh hơn và dũng cảm hơn, bạn có thể leo lên một ngọn đồi cao.

Dần dà, chúng ta lại phải học để điều khiển đôi chân thuần thục hơn, để đi được xe đạp chẳng hạn. Đôi chân làm bánh xe quay và nó đưa chúng ta đến trường học. Còn nếu con người lười hơn, họ sẽ sử dụng đôi chân của người khác để đi lại: gọi tắc xi, đi xe ôm... Nhưng những đôi chân của người khác không do ta điều khiển, nên chẳng bao giờ hiểu được chúng ta muốn làm gì, cần đi đến đâu. Do đó, một là chúng ta phải căn dặn bằng lời hết sức cẩn thận, hai là người khác không biết điểm dừng của chúng ta. Họ có thể sẽ vượt quá hoặc đến không đúng chỗ khiến chúng ta lại phải sử dụng đôi chân của chính mình để đi đến đúng nơi. Chưa kể đến việc vì ít hoạt động, đôi chân chúng ta sẽ trở nên kém chịu đựng, động tý là đau đau ốm ốm...

Không chỉ riêng đôi chân đâu, quen nhờ người khác viết, tay sẽ run và cứng, chữ sẽ xấu và không thẳng hàng. Quen nhìn bằng đôi mắt của người khác, mắt mình sẽ mờ và không nhận rõ trắng đen. Quen nhờ trí tuệ của người khác, não mình sẽ thui chột và dần thôi hoạt động. Mong bạn hãy quan niệm rằng "tự thân vận động' là tốt nhất, hãy tự đến đúng chỗ bằng đôi chân của mình! Vì chỉ có bạn là người duy nhất cảm thấy được đôi chân mạnh khỏe của mình, người duy nhất hiểu được đâu là điểm mà mình cần đến để có thể hãm phanh và dừng chân đúng chỗ.
ST
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

Một việc nhỏ

Môt gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Nhân dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.

Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.

Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.

Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ : Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi !".

Nghe xong câu chuyện người chồng vội vã chạy xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống...

Lang Xintrum
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

1. Một hoàn cảnh hai cuộc đời

Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với hình ảnh một người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đã lớn và mỗi người có một cuộc sống của riêng mình.

Một nhà tâm lý học đi tìm thực tế cho bài nghiên cứu "Tác động của sự say xỉn" đã tìm đến hai người. Một người giờ đây đã trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: một tay bợm nhậu suốt ngày chìm trong bia rượu. Còn người kia lại là một trong những người đi đầu trong việc phòng chống bia rượu.

Nhà tâm lý học hỏi người đầu tiên: "Tại sao anh trở thành bợm nhậu?"
Và hỏi người thứ hai: "Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?"

Thật là bất ngờ, cả hai cùng đưa ra một câu trả lời: "Có một người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi."
Có ai đó đã từng nói: "Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối."

Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động không đúng mực, tiêu cực hoặc sai trái. Nó chỉ là lý do để những kẻ lười biếng, không có ý chí và tâm hồn hẹp hòi vịn vào đó để tự bào chữa cho mình mà thôi.

Trong cuộc sống, không có trở ngại nào lớn bằng việc mình cho bản thân mình cái quyền được vấp ngã.

2. Cực lạc và địa ngục

Trước kia có vị đại từ thiện, một hôm trong mộng được Diêm Vương dẫn đi thăm quan địa ngục, trong địa ngục phát hiện mọi người đang cãi nhau. Vốn là ở địa ngục có một cái bàn lớn, trên bàn bày một số món ăn, mỗi người cầm một cái thìa rất dài. Do thìa quá dài nên không có cách nào đưa thức ăn vào miệng, mà dùng tay thì không với được thức ăn nên mỗi người đều hí hoáy nghĩ cách đưa thức ăn vào miệng với cái thìa dài trong tay. Nguyên nhân cãi nhau là thao tác chiếc thìa quá dài mà va chạm với nhau.

Tiếp theo, ông ta lại lên thăm viếng cõi cực lạc. Thật kỳ lạ, quang cảnh nơi đây không khác gì địa ngục, cũng một chiếc bàn lớn, với các món ăn và những chiếc thìa rất dài. Điểm duy nhất khác nhau là mọi người ở đây ăn uống với nhau một cách vui vẻ. Tại sao vậy? Vì mọi người dùng chiếc thìa rất dài đó để xúc thức ăn cho nhau, do đó, mọi người đều có thể ăn được, không ai tranh chấp hay gây khó dễ.

Vị đại từ thiện bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vốn cực lạc và địa ngục không có sai biệt, sai biệt chính là ở tâm, ở cách nghĩ và phương thức của mỗi người. Có người cả ngày ở trong lo sợ và nghi hoặc, tự mình giới hạn để bảo vệ mình, chỉ sợ có người khác làm hại mình nhưng lại muốn đi tìm một cõi hoà lạc yên vui. Kỳ thực chỉ cần xả bỏ tâm ma, bao dung mọi người, một lòng hướng thiện, luôn giữ cho trong tâm thanh thản, thì có thể khiến cho địa ngục biến thành thiên đường, ngược lại, một lòng tự tư tự lợi có thể khiến cho thiên đường cực lạc yên vui biến thành địa ngục đau khổ.

Thiên đường làm gì có! Địa ngục làm gì có! Thiên đường, địa ngục đều là ảo ảnh biến hoá của tâm mà thôi. Chỉ cần nghĩ sao làm vậy, cần gì phải cầu khấn đâu xa.
(sưu tầm)
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

Bức chân dung người con trai

Một gia đình giàu có kia hai cha con cùng chung sở thích sưu tầm các kiệt tác hội hoạ quý hiếm. Họ đã thu thập được tác phẩm của rất nhiều tác giả khác nhau, từ Picasso cho tới Raphael. Hai bố con thường ngồi đàm đạo với nhau và chiêm ngưỡng, thán phục các kiệt tác có được.


Thế rồi khi cuộc chiến nổ ra, người con trai phải lên đường ra trận. Anh đã chiến đấu rất dũng cảm và hy sinh trên chiến trường trong khi đang cố sức cứu một người lính khác. Người ta gửi tin dữ về cho người cha, ông vô cùng thương xót đứa con trai duy nhất của mình.

Khoảng một tháng sau đó, ngay trước lễ Giáng sinh, có tiếng gõ cửa ở ngôi nhà người bố. Một chàng trai trẻ bê chiếc khung lớn được bọc kín trong tay đang đứng bên ngoài.

Anh nói: “Thưa bác, bác không biết cháu nhưng cháu chính là người lính đã được con bác quên mình cứu sống. Hôm đó anh ấy đã cứu sống rất nhiều người, khi anh đưa cháu được tới nơi an toàn thì một viên đạn đã xuyên thẳng vào tim và anh ấy qua đời ngay tại chỗ. Anh ấy thường kể cho cháu nghe về bác, về tình yêu nghệ thuật của bác”. Chàng trai chìa ra chiếc bọc lớn rồi tiếp: “Cháu biết cái này chẳng đáng kể gì. Cháu không phải là một danh hoạ nhưng cháu nghĩ anh ấy sẽ muốn bác có nó”.

Người cha gỡ lớp bọc ngoài. Đó là bức chân dung con trai ông do chính chàng trai vẽ. Ông kinh ngạc nhận thấy trong bức tranh đó, người lính đã bắt được cái thần thái rất đặc trưng trong cá tính con trai ông. Ông xúc động trào nước mắt. Ông cảm ơn chàng trai và đề nghị được trả tiền mua bức tranh. “Ồ, không thưa bác, cháu sẽ không bao giờ trả hết những gì con trai bác đã dành cho cháu. Đây chỉ là món quà của cháu thôi”.
Người cha treo bức chân dung đó ở ngay ngoài phòng khách và mỗi lần có ai tới chơi, ông đều chỉ cho họ thấy bức chân dung con trai mình trước khi dẫn họ đi xem các kiệt tác ông đã sưu tầm được.

Vài tháng sau đó người cha qua đời. Người ta tổ chức một buổi đấu giá lớn để bán các bức tranh của ông. Rất nhiều nhân vật có tầm cỡ đã tới, háo hức muốn xem những kiệt tác hội hoạ và tìm kiếm cơ hội được sở hữu một trong những bức tranh quý hiếm thuộc bộ sưu tập của ông.

Ngay trên sàn đấu giá là bức chân dung người con trai. Người phụ trách phiên đấu giá gõ chiếc búa và nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá bức chân dung người con trai. Ai sẽ trả giá đầu tiên cho bức tranh này?”.

Im lặng.

Sau đó một tiếng nói vang lên từ phía cuối phòng: “Chúng tôi muốn xem các kiệt tác hội hoạ thôi. Hãy bỏ qua bức tranh này đi”.

Nhưng người chủ trì vẫn lặp lại câu hỏi: “Ai sẽ trả giá cho bức tranh này? Ai sẽ bắt đầu ra giá đây? 100 đô la, 200 đô la?”.

Một giọng nói khác tỏ ra bực tức: “Chúng tôi không đến đây để xem bức tranh này. Chúng tôi đến để xem tranh của Van Goghs, Rembrandts. Hãy bắt đầu cuộc đấu giá thực sự đi!”.

Nhưng người chủ trì phiên đấu giá tỏ ra kiên nhẫn. “Bức tranh người con trai! Bức tranh người con trai! Ai sẽ lấy bức người con trai?”.

Cuối cùng, một giọng nói vang lên từ tít phía dưới phòng. Đó chính là người làm vườn kỳ cựu của hai cha con người quá cố. “Tôi trả 10 đô la cho bức tranh này”. Là người nghèo túng, ông lão chỉ có thể trả được chừng ấy.
“Chúng ta đã có người trả 10 đô rồi, ai sẽ trả 20 đô?”.

“Hãy bán cho anh ta với giá 10 đô đi và để chúng ta được xem các bức tranh của các nhà hội hoạ bậc thầy khác!”.

“Mười đô la chỉ là một mức giá thôi. Chẳng nhẽ không ai khác có thể trả 20 đô ư?”.

Đám đông bắt đầu tức giận, họ không muốn xem bức tranh người con trai. Họ muốn có những đầu tư xứng đáng cho bộ sưu tập của mình. Người chủ trì gõ búa: “10 đô lần một, 10 đô lần hai và quyết định là bức tranh người con trai sẽ được bán 10 đô”.

Một người ngồi ở hàng ghế thứ hai la to: “Bây giờ thì chúng ta sẽ chuyển sang bộ sưu tập tranh đi thôi!”.

Người chủ trì hạ búa xuống nói: “Tôi xin lỗi vì cuộc đấu giá đã kết thúc rồi”.

“Vậy còn những bức tranh khác thì sao?”.

“Tôi xin lỗi. Khi người ta gọi tôi tới tổ chức phiên đấu giá này, người ta đã nói cho tôi biết một điều kiện bí mật của bản di chúc. Tôi sẽ không được phép tiết lộ bí mật đó cho tới giờ phút này. Người ta chỉ đem đấu giá duy nhất bức chân dung người con trai. Bất cứ ai mua bức tranh đó sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia sản, kể cả những bức tranh. Người đã lấy bức chân dung anh con trai sẽ nhận được tất cả mọi thứ”.
Đỗ Dương (Dịch từ Internet)
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

.

Chim Sơn Ca


Bụi trường xuân vừa ra hoa, Sơn Ca lập tức đoán ra ngay cái nguy cơ rình rập loài có lông vũ. Tập hợp các loài chim lại, nó lên tiếng thuyết phục chúng:

- Tốt hơn hết là nên hạ cây sồi có bụi trường xuân mọc trên đó. Nếu không làm nổi việc đó thì nên bay đến gặp loài người để cầu xin họ đừng dùng bụi trường xuân để săn chim.

Nhưng các loài chim không nghe lời và chế nhạo nó. Sơn Ca liền bay đi để gặp loài người để xin điều đó. Nhờ sự khôn lanh của nó, loài người đã chịu để nó sống bên cạnh mình. Chính vì thế các loài chim khác đều bị loài người bắt ăn thịt, chỉ riêng có loài Sơn Ca xin được nương náu bên cạnh loài người là không bị đụng đến, được loài người cho phép xây tổ bình yên trong nhà của họ.

Truyện ngụ ngôn này cho thấy ai có khả năng nhìn thấy trước sự việc thì dễ dàng tránh khỏi những cảnh hiểm nghèo.
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đinh Văn Khanh

Phượng Hoàng Lửa có những câu chuyện ngụ ngôn hay và dễ làm cho người ta cười quá!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 27 trang (269 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [23] [24] [25] [26] [27] ›Trang sau »Trang cuối