Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [51] [52] [53] [54] [55] [56] [57] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Rào-Nam

Ai níu vườn xuân xuống đất tơi
Trồng chân sen gót, hé nụ cười
Tưới thêm se lạnh hồng đôi má
Để nhóm men say cháy lòng người.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Có một ngôi sao dang dở
Cháy vụt qua màn đêm đen
Có một tình yêu dang dở
Thiêu đốt trái tim ngày đêm.

Ngôi sao tạo từ đất đá
Cháy tan vũ trụ mịt mùng
Tình yêu dệt từ hoa lá
Cháy thành hoa, quả bao dung.

Còn ta, ta từ mặt đất
Em đến từ cõi thiên thai
Gặp nhau, nhuỵ thơm hoá mật
Ngọt ngào thành một từ hai.

Tình yêu không kể ngái xa
Đào phai hay cúc vàng muộn
Xé toang muôn điều ước muốn
Rót vào say đắm bao la.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Ta đăng mãi lên trang đời nặng trĩu
Những lời thơ tàn lụi hết xế chiều
Màn đêm xé toang vòm ngực ảo diệu
Để người đời say đắm thưởng thức yêu.

Điều hy vọng kéo ta về thực tại
Phổ phồn thực cứ liến thoắng trải dài
Không giải thích nổi đam mê phải trái
Bấn loạn nhào tà, chính quyện trần ai.

Dẫu nhặt hết cặn mờ rong mộng mị
Cũng hoang sơ nhận biết thuở ban đầu
Thuở cuộc sống dầm mình trong ấu nước
Thuỷ sinh mình trần trụi giấu yêu sâu.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Chúng ta chứa hàng ngàn loại virus trong người
Chúng nhởn nhơ ăn chơi và gặm nhấm
Những loài tốt chống lại những loài xấu
Chúng cũng dùng đủ loại vũ khí có thể
Bình thường ta chẳng biết gì
Bình thường ta chẳng sợ gì
Bình thường ta chẳng lo gì
...
Cho đến một ngày
Loại virus đáng sợ nhất kéo đến
Không cải tiến ADN
Không sinh sản nhiều thêm
Không làm ta sốt, ho hay nôn ói
Nhưng chúng làm ta đau nhói
Nhói từ lý lẽ đến trái tim
Khiến ta không bảo vệ được bản thân và bạn bè mình
Khiến ta thấy xuôi tay bất lực
Chấp nhận mọi trạng thái để nhìn
Vô cảm, vô can, ma can
Và nó vẫn hồn nhiên lan tràn
Loài virus yêu nước
Bàng quan.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

KHAI BÚT ĐẦU XUÂN

Em ơi, khai bút cùng anh
Đầu Xuân mơn mởn hoa cành thế kia
Vui lên, ngần ngại làm chi
Có anh khai bút, việc gì chẳng thông.

Xong ngay, vợ trả lời chồng
Bút tươi, giấy trắng, chữ mong là gì
Thì khoẻ mạnh, hạnh phúc đi
Ơ kìa, sao bút bút cạn rì, mực khô!

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

HỒN TRONG ĐÁ

Em thế đấy
Tôi nhìn từ trong đá
Những đường cong mềm mại hoá thành vất vả
Ai đã vô ý hay cố ý đặt tên
Những khẩu phần sỏi đá lặng im
Tiết hồn trinh nữ
Ngàn năm đi tìm.

Những người nhân danh hồn đá
Lúc khóc, lúc cười
Một dân tộc bao đời tất tả
Gánh bốn mùa Xuân, Thu, Đông, Hạ
Bán những tấm lưng ong
Bán những vòm ngực căng
Rồi quay lại Giêng Hai quặn thắt
Quay vòng.
...
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn từ trong đá
Một tâm hồn dân tộc bươn bả
Hàng vạn năm chưa kịp lớn
Đã thả mình đi xa
Gửi lại
Những đường cong
Mềm mại
Mượt mà
Xót xa!

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

HOA ĐÀO NÚI

Đào núi xuyên đêm, thấy núi đào
Cành non, nụ bẫm, cánh thanh tao
Phơn phớt điểm vào đào đào núi
Lẫm chẫm hồn ta lạc thuở nào

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Em đừng vội tin internet
Chẳng làm theo nó được đâu
Thời buổi nhân văn loạn xạ
Đầu lộn chân
Chân lộn đầu
Học cũng internet
Yêu cũng nét
Học cũng chẳng thua
Và bao thứ
Không đùa.
...
Thôi ta về lại
Tát nước thay mưa
Đốt rơm thay nắng
Sống cho khỏi thừa.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Thương bật cúc giữa đời thường
Cúc ngật ngưỡng luỵ tuyết sương núi đồi
Thác băn khoăn đổ không thôi
Cuối ghềnh có kẻ kê gồi đá chông

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

BÀI KHÓC CỦA ĐÊM

Trong thăm thẳm của đêm
Tôi nghe tiếng sâu bọ gặm quàu quạu
Nhưng thân cây kiên trì đổ xuống
Những ngọn lá vươn mình tả tơi
Những con sâu nhưng lũ dơi
Di chuyển không cần mắt
Chỉ cần mùi ngọt mật
Mùi hương thơm
Là chúng mừng rơn
Ngốn ngấu.

Tiếng khóc thét của đêm xuyên thấu vũ trụ
Xuyên xuống đến địa ngục xa xôi
Tâm trái đất khóc đứng, khóc ngồi
Tội lỗi đến hồi phải trả.
Ngã rơm, ngã rạ
Những trái dưa lăn chiêng
Những thân cây đột ngột lật nghiêng
Xoá nhoà thế giới
Còn đâu riêng mình.
Cõi lặng thinh
Ngự trị
Một mình
Lẻ loi.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [51] [52] [53] [54] [55] [56] [57] ... ›Trang sau »Trang cuối