CHUYỆN MƯỜI NĂM
Ta vẫn tìm em giữa trời mây trắng
Khúc giao ca mười năm hát mười năm
Thiên tình cũ trong vòm cây lá rũ
Mảnh trăng non tựa mãi ánh trăng rằm.
Nghe đâu đó thời gian mòn khắc khoải
Mài vào không gian nét buốt dầm dề
Mưa dịu xuống những giọt đầu ngọt thế
Mà mười năm đọng tràn góc lê thê.
Nơi tĩnh lặng cũng là nơi giá lạnh
Ta đi qua với hờ hững bước đầu
Em quay lại có thấy trời mây nước
Hỏi người xưa lối đi đâu, về đâu.
Mười năm xa? Ngắn ngủi chứ bao lâu
Mà thăm thẳm trong lòng người vạn dặm
Những ngã đường hun hút vào cặm cụi
Tiếng tơ rơi đan lơ đễnh dối lừa.
Ta một mình tìm đến những ngày xưa
Em một mình ôn lại thời lỡ bước
Ta miệt mài vẽ vàng son thuở trước
Em miệt mài nhắc nhớ khoảng trời quên.
Kỷ niệm ùa về dự dội, dịu êm
Ta gọi đó là giọng thời cun cút
Yêu bao nhiêu cũng chỉ là một chút
Đủ hờn, quên theo sớm nắng, chiều mưa.
Con đường về rắc mười năm lưa thưa
Trên nẻo cỏ vắng những ngày mưa nắng
Trên mép đêm thiếu bóng em thầm lặng
Và bình minh không háo hức người, ta.
Em nghe kể mười năm, có nhận ra
Thời ép lá lên bùi ngùi trang nhớ?
Đón vô tình nên thành ra bỡ ngỡ
Để ngậm ngùi tiếc nuối đuổi sau lưng.
Mươi năm rồi, hoa cỏ đã lặng thinh
Không còn kể chuyện đơm mầm thuở trước
Nhưng em ơi, có thể nào quên được
Chuyện mười năm trong chuỗi nhớ mười năm.
24-9-2017
Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng