Khi những tiếng ca đã không còn đơn độc Ai hổ thẹn. Cây bàng vuông đã mấy mùa rụng trái Vươn um cành dài, che chở ngực trầm nâu.
Ai ai cũng lo âu, Những dịch biến khơi xa Sóng biển đã không còn như trước Thuyền ngư dân ghép từ những mảnh gỗ Mà tàu nước người trộm cá khắp đại dương.
Ai thực sự lo âu Mẹ lính biển bao mùa. Vẫn ngày đêm thấp thỏm Đợi con về như trông đợi ban mai.
Những lời ca tiếng hát Át nổi không muôn ngàn cơn sóng Còn đó nốt trầm trong những chuỗi sóng xô nhau.
Khi giàn đồng ca cất lên. Ai chung tiếng? Giàn thanh âm, có thổi đồng lúa thêm ngời Còn ngan ngác những lo âu thường nhật Liệu nổi không cơn gió nào dài hơi.
Còn cả những vần thơ,khúc hát Ai cũng đã một thời gạt bỏ để dấn lên Giờ nhặt lại trong bịt bùng xưa cũ Như khai quật cổ vật tự ngàn đời thấm đẫm máu ông cha. 105327
Đằng xa vẳng lại tiếng chuông ngân Đồng xanh gió mát, gió trong ngần Nước trong vắng bóng cò bay lượn Lại nghe văng vẳng tiếng chuông ngân Giọt rơi thánh thót, giọt trong ngần Thanh vắng lòng ai bụi lấm chân Bi ai bi oán vơi vơi chút Tiếng chuông, tiếng lòng, cùng hoà âm. TP Hồ Chí Minh, 2011
Tuổi thơ trôi cười hồn nhiên như mộng Bước ra đường mới ngấm những rộng dài Vẫn yêu mãi nét tươi xanh như núi Trong nhẹ nhàng như những lọn nắng mai. 1617372508
Bóc mây ra khỏi bầu trời May còn uốn được dăm lời chỉ xanh Nắng rơi rới trắng mong manh Nước va biển lạnh chợt thành tro cây Ngàn năm đắp vẫn còn xây Hết mây hết gió rão dầy ruộng thưa Ngàn năm say chán chịu chừa Mọi con đường chợt vặn vừa một hơi Lớp chồng bên lớp thế rồi Thời gian với bụi xanh thời lại xao Ngàn năm sóng cũng thì thào Bọt thành dấu hỏi gõ vào chân mây. 100846
Gió rong ruổi trói tiếng chim Nhiều khi tôi vẫn dạt miền vu vơ Có con thuyền chẳng tìm bờ Mênh mông là bến ảo mờ là trăng Rơi rơi chùng nhớ xa xăm Mà như vén được, như gần, lòng tay Một mềm mái tóc hương cài Mắt em sáng đến một đời long lanh Xứ riêng thiêng ấy mình anh Một con thuyền nhỏ chòng chành vu vơ. 145542
Những bông hoa rải trên từng phố núi Chẳng bằng sắc trắng bông cà phê- của những chiều Tôi bung vỡ xới lật từng kỷ niệm Chân trời xa mãi đọng một niềm yêu
Phải chăng tình ta nhen từ mây trắng Nên mong manh dễ vỡ cũng vô ngần Có ai về phía chân trời kỷ niệm Cuộc đời này nợ mãi một đời yêu
Em sao biết những điều tôi không nói Nước mắt nào vẫn về thưở ấu thơ Chỉ màn đêm chẳng làm sao giấu nổi Những nhói đau rõ mãi chốn không ngờ
Chẳng lẽ hát mãi tình ca cổ tích Tình chưa chín nào có chỗ phân ly Như thế cứ vẫn mãi là như thế Để đời nhau đọng những khoảnh khắc diệu kỳ. 2029303108
Nhọc nhằn cây cỏ nước Nam Biết mấy ngàn năm Người Trung Hoa đâu hết Những đàn con lầm lũi sang Phương Nam làm giặc Chỉ để thỏa thuê mộng bá quyền
Đâu rồi bao hiền thánh Xưng cái nôi văn minh Người Trung Hoa Ngàn năm chưa vỡ lòng bài học
Đâu Trung Hoa nhân dân Đâu nhân sỹ Hay còn ngất ngưỡng tung ly rượu bá quyền Mà mấy tỉ người cũng chỉ lẹt đẹt vài ba tiếng nói
Phương Nam ngàn năm cây cỏ xanh phất phới Dãi dầu thân thanh lắng từng thước đất quê hương Mấy ngàn năm Chẳng lẽ lại nỡ phiền lòng cây cỏ thêm lần nữa
Người Trung Hoa Có ai nhớ Mấy vạn cô hồn chen chúc trên những cánh đồng, gò đống… Có ai nhớ Ai đòi miếng cơm thừa khi thất trận Ai khụy gối trước những nữ vương…
Chẳng ai muốn Bạch Đằng Giang lại thêm lần sóng đỏ Cho Sông Hồng muôn thuở chở phù sa.