Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

60.
PHỐ VẮNG ANH RỒI

Anh đi rồi phố vắng chỉ mình em
Chân lạc bước vần thơ đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng lạnh bơ vơ.

Dấu yêu à đêm trắng dệt vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn thờ xa ngái
Là hồi tưởng những giận hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng thấy gì đâu.

Vắng anh rồi tim quặn thắt dòng đau
Hoa nhạt sắc nào khoe như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn hờn không ngủ
Nắng vườn yêu chẳng kết nụ vương thềm.

Dấu yêu à sao không đến gần em
Chiều thứ bảy trao tình môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút giây bồng bột
Tim quyện hoà sánh bước... được không anh?

Dấu yêu à ước vọng mãi chân thành…


Bình An
…………..

Được gần bên nhau là mong ước muôn đời của những kẻ yêu nhau, bởi chỉ cần dăm phút giây xa nhau thì thời gian cứ dằng dặc như ngàn trùng cách biệt. Thế nhưng, con đường tình là một cuộc hành trình chứa đầy những quãng đứt gãy, mà ở đó luôn hiện hình bao trắc trở, doạ đe có thể gây ra những đau đớn cho cả tim lòng. PHỐ VẮNG ANH RỒI qua những giai điệu của tác giả BÌNH AN, là một trong những lời thở than hoài vọng khi buộc lòng phải tạm biệt người thương.

Anh đi rồi phố vắng chỉ mình em

Có thật thế không?
Thật ra, con phố vẫn thế! Vẫn ồn ào, đông đúc, nhộn nhịp… như sóng triều dâng muôn đời của dòng sông phố thị, vẫn ngựa xe rộn ràng qua lại, vẫn nhoang nhoáng đèn màu của tửu quán, ca lâu… Và cơ man là người… Nhưng tất cả đó đều vô hình, vô nghĩa trong mắt của kẻ đang yêu khi con phố bỗng dưng không còn sự hiện hữu dáng hình người ấy nữa!

Chân lạc bước vần thơ đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng lạnh bơ vơ.


Tâm trạng của những kẻ đang yêu rất thất thường và phức tạp. Nẻo lòng của họ có thể thăng hoa lên tận chín tầng mây, nhưng rủi thay, cũng có thể lặn sâu xuống mấy tầng địa ngục. Trong thế giới tình yêu, dường như khái niệm “mặt đất” hay “trần gian” là một con số KHÔNG tròn trĩnh và to tướng!

Ôi nắng cũ nhạt mùi hương dã thảo!
Lạnh màu riêu, tảng đá nhớ chân đi
Những cánh chim từ quá khứ bay về
Tà áo mỏng chập chờn phai sắc bướm

[Đinh Hùng]

Tình yêu là một thứ ma tuý mà tạo hoá trao nhầm cho loài người. Nó gây nên những ảo giác và để lại những hậu quả khôn lường. Buồn thay, gia tài đó nhiều khi chứa đầy tiêu cực hơn tích cực. Đúng như một nhạc sỹ nào đó đã viết lời ca: “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”.

Dấu yêu à đêm trắng dệt vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn thờ xa ngái


Ngay cả khi đang yêu, mà chỉ vì người ấy phải đi xa vì lý do nào đấy có khi rất cụ thể và thường tình như đi công tác, chữa bệnh, nghỉ phép, thăm quê… vẫn khiến cho người còn lại ủ rũ mặt mày, buồn thảm… và không loại trừ có thể ngã bệnh vì… nhớ!

Vắng anh rồi tim quặn thắt dòng đau

Trong suy nghĩ của họ, hai người yêu nhau phải luôn dính liền như hình với bóng. Thiếu một người không chỉ là thiếu cái bóng mà hình như thiếu gần cả cuộc đời của họ. Tất cả chỉ còn là màn đêm tăm tối với những nguy cơ tan tành, đổ vỡ, sai lạc… khủng khiếp nhất của cõi trần.

Là hồi tưởng những giận hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng thấy gì đâu.


“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Tâm trạng u sầu lan toả ra không gian xung quanh một màu tang tóc, nhạt nhoà, u ám…

Nắng buồn thương nhớ bên nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành

[Bùi Giáng]

Nhận thức thế để thấy rằng mãnh lực tình yêu có sức mạnh vô cùng kinh khiếp, ảnh hưởng to lớn lên tâm trạng con người cả hai mặt tích cực và tiêu cực.

Hoa nhạt sắc nào khoe như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn hờn không ngủ
Nắng vườn yêu chẳng kết nụ vương thềm.


Dẫu là thế, con người không bao giờ quên đi chút hy vọng sót lại trong góc nhỏ của chiếc hộp Pandora[1]. Âu đó cũng là liều thuốc trường sinh cuối cùng của Thượng đế giúp con người vượt qua nỗi ám ảnh đen tối nhất của cuộc đời mình để hướng về ánh bình minh phía trước.

Dấu yêu à sao không đến gần em
Chiều thứ bảy trao tình môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút giây bồng bột
Tim quyện hoà sánh bước... được không anh?


THỜI GIAN là vị giám khảo công minh đo lường chính xác sự thuỷ chung và lòng son sắt trong lời hẹn thề dưới trăng, nhưng NIỀM TIN mới chính là liều doping giúp cho những trái tim yêu nhau hoà cùng nhịp đập khi muốn cùng hướng về một bến bờ mộng tưởng lâu dài.

Đó cũng là tiếng thì thầm trong lòng tác giả Kiều Trang khi nhắn nhủ với người thương đang ở rất xa mà cũng rất gần trong tâm tưởng.

Dấu yêu à ước vọng mãi chân thành…

HANSY
[1]Hộp đựng niềm Hy vọng (theo thần thoại Hy Lạp)

https://4.bp.blogspot.com/-ynVQsQTJ5zY/WydfPChOATI/AAAAAAABs18/XlbsPQp_8To_STYxjgg4bQ1ZLndkKjcwwCLcBGAs/s640/4.0.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

61.
TIẾNG VỌNG THỜI GIAN

Chiếc bình cổ em nâng niu gìn giữ
Dù thời gian bụi phủ dáng u hoài
Nó cũ quá, không chịu được lâu dài
Hoa héo úa nhuỵ đài đang gục xuống

Cất chiếc bình quý, nghìn năm đã luống
Để ngắm nhìn viễn tưởng bóng hình qua
Tháng năm nào nét mực đã phôi pha
Dòng chữ viết cũng nhoà trong ký ức

Mùa xuân đến muôn hoa đang rạo rực
Người bán mua đông đúc chợ hoa xuân
Ngắm hoa xinh, lòng dạ cứ tần ngần
Bình đã cất, nên chần chừ quay gót

Thay bình mới, mà nghe lòng xa xót
Cánh hoa rơi vẫn đọng giọt sương mềm
Ngày cuối đông, giá lạnh đã nhiều thêm
Mưa đổ ướt bên thềm... ai có biết?

Minh Hien
-----------------
*
Thời gian là một khái niệm tưởng chừng rất vô hình giữa cuộc sống trần gian, nào mấy ai thấy được hình thù của nó như nào. Nó đến rồi đi, chẳng biết đến từ đâu và đi về chốn nào. Thời gian cứ thế, lẵng lặng và vô tình lướt qua đời người, lướt qua muôn ngàn sự vật, không chào hỏi khi đến và cũng chẳng tạm biệt khi đi. Thế còn TIẾNG VỌNG THỜI GIAN qua những âm vang con chữ của Nàng thơ MINH HIEN thì như nào?

Chiếc bình cổ em nâng niu gìn giữ
Dù thời gian bụi phủ dáng u hoài


Thời gian có thể vô hình, nhưng dấu tích thời gian đi qua được lưu lại rất rõ ràng trên mọi sự vật. Một lớp bụi nhuốm màu hoang phế dẫu chỉ phủ một lớp rất mỏng trên chiếc bình cắm hoa cũng có thể giúp ta nhận diện được tiếng thời gian đã đi qua trên sự vật này. Nhưng nào chỉ có thế, lớp bụi thời gian còn hoà quyện vào cả cái nền cổ của chiếc bình xưa khiến dường như ta đang được đánh thức bởi những âm vọng xa xôi của một thời quá vãng, để mù sương kỷ niệm chợt dần dà sáng tỏ hiện về.

Nó cũ quá, không chịu được lâu dài
Hoa héo úa nhuỵ đài đang gục xuống


Sức nặng của thời gian quả thật khủng khiếp! Nó làm hao mòn đi tất cả những gì ngày nao lộng lẫy, ngọt ngào… Ngay một chiếc bình được xem là rất cổ cũng phải đoạn đành còng lưng xuống dưới lớp bụi thời gian. Mà nào chỉ có nó, những cánh hoa được cắm trong bình cũng lâu rồi không được thay mới nên cũng ủ rũ gục đầu buồn cho số phận. Như một kỷ vật quý giá và thiết thân còn sót lại sau một vòng đời cay nghiệt giữa cát bụi trần ai, cánh hoa đài các hôm nào từng theo nó như hình với bóng cũng cùng chung số phận đủi đen, buồn thảm…

Cất chiếc bình quý, nghìn năm đã luống
Để ngắm nhìn viễn tưởng bóng hình qua
Tháng năm nào nét mực đã phôi pha
Dòng chữ viết cũng nhoà trong ký ức


Cái quá vãng một thời bừng hoan như lửa trại bỗng điêu tàn theo nắng gió thời gian. Thì thôi, hãy cất đi kỷ niệm hôm nào vào vòng tim ký ức, để khâm liệm một ân tình tưởng chừng vĩnh cữu, có dè đâu nắng quái chiều hôm điên đảo làm nhưng nhức suốt cả một quãng thơ buồn. Lòng dặn lòng, tất cả chỉ là mơ, bừng tỉnh dậy thấy đời đầy gai góc. Thì xin tình hãy lui về dĩ vãng, nép tận đáy lòng và chìm hẳn giữa hư vô…

Mùa xuân đến muôn hoa đang rạo rực
Người bán mua đông đúc chợ hoa xuân
Ngắm hoa xinh, lòng dạ cứ tần ngần
Bình đã cất, nên chần chừ quay gót


Thời gian là liều thuốc nhiệm mầu mà Thượng đế đã trao cho loài người giúp tẩy xoá đi những vết thương lòng mà độ nào râm ran rỉ máu. Rồi cuộc sống vẫn lững lờ tuôn chảy, rồi thời gian vẫn lặng lẽ thay chiều, phố phường vẫn hối hả nhịp bước nhân sinh, trái đất vẫn quay và muôn ngàn tinh tú vẫn thế…

Ta vẫn phải tiếp tục cuộc sống dù muốn hay không. Vẫn phải cùng thời gian sóng đôi dù lắm khi không cảm nhân có nó hiện diện trong cuộc đời mình. Trước mắt là ánh hồng của bình minh, là rạng ngời của hoa xuân nở thắm. Ta làm gì đây? Đứng lại để thiếp cả linh hồn vào vườn hoang đã rụi tàn kỷ niệm hay bước tiếp về hướng ánh mặt trời của khoảng nắng tương lai?

Thay bình mới, mà nghe lòng xa xót

Cuối cùng, thực tế cuộc sống không cho phép ta chôn mình mãi trong vũng lầy quá vãng. Giã từ nhé những tháng ngày mơ mộng của tình yêu, những đêm say sưa trong mật ngọt ân nguyền như lạc vào bồng lai tiên cảnh, những vần thơ chải chuốt nóng bỏng ái ân, những vũ khúc nghê thường tưởng chừng đang đắm chìm trong cung vàng điện ngọc của trời thương dấu ái.

Cánh hoa rơi vẫn đọng giọt sương mềm

Thì vẫn cố ngoái lại một lần sau chót, bởi:

Áo nào phai mà chẳng xót chút màu xưa
[Quang Dũng]

Thơ Minh Hien thường nhẹ nhàng, bàng bạc nhưng ẩn chứa bên trong những lớp con chữ với nhiều tầng nghĩa khiến càng đọc nhiều lần càng cảm thấy thấm thía cho cái tình ẩn náu sâu kín như lớp sóng ngầm dưới đáy hồ tình cảm, khiến cho ta có cảm giác dường đang thưởng thức âm ba man mác của Tiếng vọng thời gian làm xao xuyến cả tâm hồn và bất chợt nao lòng khi dõi mắt về cuối phương trời xa thẳm…

HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-4sZVm6fmIQY/WyudeYnBroI/AAAAAAABtCM/irnzTs82oUoweVH_QOp6yGiP62vxzmO0QCLcBGAs/s640/8.0.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

62.
THU TÀN PHAI

Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh
Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô.

Chiều em qua nắng nhạt giọt sương mờ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc
Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác
Giã biệt rồi im bặt hỏi người hay.

Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ... lưu luyến tuổi thanh xuân.

Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực
Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.


Kiều Trang
……………...
*
Tàn phai là một khung cảnh thê lương, ảm đạm… – dẫu phai tàn trong tâm thức hay giữa cảnh vật thiên nhiên thì sự buồn thảm, héo hon cũng vậy mà thôi. Có khi, con tim ô nhiễm sự tàn phai của tình người khiến dáng dấp tàn tạ lây lan sang cả cảnh đời thực tại. Đó cũng chính là tâm trạng của tác giả KIỀU TRANG qua phiên khúc THU TÀN PHAI đầy bi thương, thê thiết và ảo não...

Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh

Đúng là:

Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
[Nguyễn Du]

Cái ĐI này hẳn không chỉ là sự ra đi bình thường vì ngay cuối bài thơ vẫn không thấy ló dạng một tia nắng của bình minh hy vọng. Người đi sót lại nỗi sầu xót xa, đắng đót khiến kẻ ở nhìn đâu cũng thấy hoang tàn đổ nát và tê lạnh đến ghê người, nên có thể tạm khẳng định đó là một cuộc chia tay không hẹn ngày tái ngộ, hoặc chính xác hơn đây chính là một cuộc ly tình.

Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô

Sự chia tay với cuộc tình quá đột ngột, hoặc chính người trong cuộc cũng không thể nào ngờ tới một kết quả bẽ bàng, đau đớn như thế này khiến mọi thứ như sụp đổ dưới đôi chân đang nặng nề lê bước đi tìm lại chút dư hương của ngày nao mật ngọt thiên đường thuở đôi tim hoà cùng một nhịp ái ân nồng mặn.

Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc


Nhưng thật là vô vọng vì mọi nơi chốn tìm lại – dù ngày xưa rạng rỡ ánh hào quang của tình nồng – vẫn chỉ là những điêu tàn của quá vãng vàng son, chỉ làm đau thêm tâm hồn khi muốn quay về vùng trời kỷ niệm. Mà ngay những dòng thơ tự tình ngà nao đầy cuốn hút tâm hồn lãng mạn giờ cũng dường như vô hồn và có ý bỡn cợt nỗi lòng tê tái của kẻ thất tình.

Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác

Để rồi trong tuyệt vọng đắng cay vẫn cố trách thầm người tình cũ. Mà còn nhớ, còn trách, còn hận… nghĩa là vẫn còn chút yêu thương nào đó đang rơi rớt trong lòng. Vẫn nhớ hoài lời hẹn ước trầu cau, giờ lữ thứ người có còn lưu không hỡi. Thuyền ra đi tìm bờ bến lạ, bỏ bến xưa tàn rụi với thời gian, những đêm dài cô quạnh giữa trăng ngàn, mắt cứ dõi về nơi mù thăm thẳm.

Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ... lưu luyến tuổi thanh xuân


Chợt thấy thương mình phí hoài tuổi thanh xuân chăm nuôi nhiều mộng ảo, để bây giờ sực tỉnh giữa trống không mà nghe xót lạnh cả cõi lòng hoang vắng. Nếu biết thế người ơi ngày nao đừng thề hẹn, đừng thốt lời sẽ yêu mãi ngàn năm, đừng vẽ ra những cảnh mộng thiên đường, đừng dụ khị con tim non chui vào lồng cay nghiệt… Thì hôm nay nào chịu cảnh ức lòng trong bão giông phản bội, để thút thít hoài trong nỗi nhớ khôn nguôi.

Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực


Tàn phai rồi còn chi mà níu kéo, có hận người thì chỉ thêm xa xót mình thôi. Đành gắng qua mùa đông tẻ lạnh hao gầy của tình đời đen bạc, dù nỗi nhớ cứ rập rình từng đêm kéo ta về hành hạ con tim trong khung trời kỷ niệm xa xưa đầy hoa bướm mà nay tất cả đã điêu tàn như nấm mộ hoang xám ngoét bên đường...

Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.

…………………

Thơ Kiều Trang bạc bàng những đồng vọng xót xa của tình yêu dội về từ quá vãng. Những thao thức, mỏi mòn như cứa gặm con tim nhỏ bé và lẻ loi giữa đoạn đường tình đang hụt hẫng bởi phong sương. Mong thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu xoá tan vùng kỷ niệm đau thương và hàn gắn lại vết thương lòng đã một thời mưng mủ.

HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-EuBvqAsqorw/W5Fqm0GRFHI/AAAAAAAB3fw/fCx64gPcM5ITCe9wQpV-xxWOfrMH8X_QACLcBGAs/s640/1.0..gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

63.
CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY?

Em nào ngờ có ngày phải cách xa
Hương tình ấy trong em giờ se thắt
Chốt thời gian khắc bao điều dằn vặt
Anh ra đi em nặng trĩu tâm hồn.

Anh không còn cùng em ngắm hoàng hôn
Chiều phố biển kỉ niệm mùa xuân ấy
Ánh tà dương sẽ không còn lộng lẫy
Khi bên em riêng lẻ một khung đời.

Bến Đông Hồ giờ một bóng chơi vơi
Không có anh bình minh nay nhoà nhạt
Biết tìm đâu bao lời yêu lộng ngát
Sáng cùng nhau đi bắt ánh mặt trời.

Đêm ai cùng em dệt những lời thơ
Vòng tay ấm chợt xa lìa vạn dặm
Sẽ không còn bờ môi hôn nồng thắm
Khi bóng anh khuất tận ở phương nào.

Mộng xa dần tình vướng cảnh lao đao
Ôm cay đắng cõi lòng em chết nửa
Anh nhớ chăng những lời anh nguyện hứa
Hay đã quên người yêu của một thời?


Thuỳ Linh
--------------
*
Nếu khi đang được yêu, tất cả mọi vật đều bừng rỡ như cảnh sắc của thiên đường, thì khi bị thất tình mọi thứ dường như là đầy rẩy tối tăm trong địa ngục. Trong quãng đời mình, mấy ai không từng “lên voi, xuống chó” trong nẻo đường tình với vài ba cuộc tình vắt vai. Hầu như tâm sự của những mảnh hồn bị phụ bạc đều thấp thoáng trong dòng thơ CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY? của tác giả THUỲ LINH, đầy da diết, thiết tha và ảo não…

Em nào ngờ có ngày phải cách xa

Không ngờ thật, bởi khi yêu con tim thường mù loà và nhìn đời bằng ánh mắt màu hồng, nên không kịp nhìn thấy những mảng mây trời xám xịt đang lén lút rập rình đàng sau chực chờ phá tan cái hạnh phúc mong manh và dễ vỡ đó. Và cũng bởi ta cứ tin rằng những lời yêu đương nồng mặn, những khúc hẹn thề gắn bó ngàn năm… sẽ muôn đời vĩnh cửu trong sự chung thuỷ mà đôi bên đã cùng nhau thoả thuận giữ trong lòng.

Hương tình ấy trong em giờ se thắt
Chốt thời gian khắc bao điều dằn vặt
Anh ra đi em nặng trĩu tâm hồn.


Sự thật không ngờ đến như cơn lốc của giông đời xé tan đi con tim nhỏ bé và yếu ớt của những kẻ tình si. Còn gì đau thương hơn khi người mà mình đặt trọn vẹn niềm tìn sẽ cùng nhau suốt đời vui vầy trong bến mộng lại đột ngột quay lưng giữa ấm ức ngỡ ngàng… Người ra đi với những bờ bến lạ nồng hoan, chỉ sót lại trong tim ta những xước dằm gây rỉ máu…

Anh không còn cùng em ngắm hoàng hôn
Chiều phố biển kỉ niệm mùa xuân ấy
Ánh tà dương sẽ không còn lộng lẫy
Khi bên em riêng lẻ một khung đời.


Kỷ niệm ơi, sao cứ mãi quay về hành hạ ta khi tất cả đã chìm dần trong hoang lạnh? Buổi chiều nao ánh vàng trên bến cảng rực rỡ là thế mà giờ đây nghe man mác khúc ca buồn. Người đi rồi lấy hết cả tương lai, mà quá vãng thì đớn đau khi hồi tưởng. Vậy còn gì cho ta khi quanh mình cô quạnh, thắp nén hương nhoà tiễn biệt một mùa thương?

Bến Đông Hồ giờ một bóng chơi vơi
Không có anh bình minh nay nhoà nhạt
Biết tìm đâu bao lời yêu lộng ngát
Sáng cùng nhau đi bắt ánh mặt trời.


Ta lần tìm trong từng góc phố, con đường. Nghe vọng lại một nỗi niềm hoang vắng. Người biết không, với ta người là tất cả, là tương lai, là sự nghiệp lẫn mơ màng. Không có người biết lấy bờ vai nào tựa xuống khi ta khóc mỗi lúc dỗi hờn, biết lấy ai che bóng lúc gió giông cuộc đời quật rát đời ta? Khi yêu người, ta phó thác cả hồn linh, lúc mất người ta đảo chao như thuyền trong bão biển gãy mái chèo và mất cả la bàn.

Đêm ai cùng em dệt những lời thơ
Vòng tay ấm chợt xa lìa vạn dặm


Và thê thảm nhất là vào lúc ông mặt trời đi ngủ. Giữa màn đêm hoang hoải đến nao lòng, không ít lần choàng dậy giữa canh khuya, nghe buốt giá gọi lên từng thớ thịt. Này gối, này chăn, này những đêm trường hoan lạc, giờ tan biến vào đâu khiến thân thể ê chề trong nhoà nhạt tàn khuya. Ta cố dỗ cho cõi hồn yên ngủ, nhưng nào có được đâu khi kỷ niệm cứ thao thức giữa lòng.

Sẽ không còn bờ môi hôn nồng thắm
Khi bóng anh khuất tận ở phương nào.


Rồi thực tại hiển hiện ra trước mắt. Tất cả đã xa rồi cái thời mơ mộng đó. Người đã đi để chiếu chăn dâng hờn tủi trong giá lạnh vô hồn. Ta co rúm người trong tuyệt vọng mông lung, bởi ngay cả ảo ảnh cũng không còn hiện diện.

Mộng xa dần tình vướng cảnh lao đao
Ôm cay đắng cõi lòng em chết nửa


Dẫu vậy, vẫn cố níu kéo một chút tia hy vọng. Gởi về người câu hỏi nặng niềm đau

Anh nhớ chăng những lời anh nguyện hứa
Hay đã quên người yêu của một thời?


Mà e đó chỉ là những lời không âm vang sẽ tan nhoà trong biển đời đầy dối gạt…

…………..
Thơ Thuỳ Linh thường đẫm nước mắt với những khúc tình phụ đầy ai oán não nề, rất hiếm hoi có những vần thơ ca ngợi hạnh phúc môi tình. Có lẽ khi được yêu, tác giả chỉ muốn dành riêng cho con tim mình tận hưởng những đam mê cháy bỏng đó, nhưng khi đỗ vỡ, có khi sự đau thương quá lớn không thể gánh trọn một mình nên đã trải lòng ra trên giấy với thầm mong nhận được sự cảm thông và niềm chia sẻ từ người cùng cảnh ngộ chăng?

HANSY

https://3.bp.blogspot.com/-REZwrq-TCy8/W2Px-1xxaXI/AAAAAAABw3E/4AzsVuJfoMUhBiYn01B36LL-d23qtnmeACLcBGAs/s640/4.1.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

64.
GIỌT CHIỀU


Và rồi.....
Những giọt chiều đang dần buông anh nhỉ
Nắng dịu dàng sè sẽ ấm vành môi
Góc hàn huyên đang nặng nhớ nhau rồi
Trông chờ lắm vỗ về câu an ủi.

Gió ngoài kia khuất xa từng dãy núi
Khói chập chùng ru nhịp khúc tình ai
Dội về em muôn vạn nỗi mong dài
Ngơ ngẩn đợi bên dốc chiều thương nhớ.

Thấy không anh hoàng hôn từng mảnh nhợ
Áng mây chiều lãng đãng thả hồn bay
Và lòng em đang thổn thức đây này
Bao nhiêu nỗi đổ dồn anh có biết.

Hỏi nè anh... những hôm rời đi biệt
Nói nghe nào có phải giận hờn không
Mà tim em bỗng quặn thắt phập phồng
Đan chẳng nổi mấy vần thơ bỏ dở.

Phạt anh đấy phải dỗ từng câu nhỏ
Để khúc chiều rơi xuống nhẹ nha anh
Mình cùng nhau dạo những bước song hành
Hoàng hôn trải nhớ ai lòng dịu ấm.


Hà Thu
-----------
*
Những cảnh chiều nghiêng nắng trải dài trên thảm cỏ của một triền đê hay bờ sông nào đó thường khiến cho tâm hồn chúng ta dễ dàng lãng đãng phiêu bạt đến tận chốn nào với những mộng mơ ảo diệu, ngát ngan và thầm kín… Và với những ký ức tình yêu đang cuồn cuộn đổ về trong cuối ánh tà dương càng khiến cho những hoài niệm tình yêu có nhiều cơ hội toả lan và tha thiết gọi mời về phương trời dấu ái cũ.

Hãy ru hồn cùng GIỌT CHIỀU qua những giai điệu nồng nàn, diết da của tác giả HÀ THU, để đồng cảm với những dạt dào đang loang loáng bay về trong tâm thức tình yêu và quỷ mị…

Và rồi.....
Những giọt chiều đang dần buông anh nhỉ
Nắng dịu dàng sè sẽ ấm vành môi


Nắng sưởi ấm vành môi tình ngọt ngào mộng ước, đánh thức cả một khung trời kỷ niệm mà chỉ mới hôm nào đây chan chứa ân tình. Giờ xa người bỗng tim thấy bâng khuâng, cồn cào nhớ, ôi mật đường hương lửa! Tự tình mà như đang tình tự với người thương, sao chợt thấy lòng đơn hờn quạnh quẽ.

Góc hàn huyên đang nặng nhớ nhau rồi
Trông chờ lắm vỗ về câu an ủi.


Nhưng người vẫn tít tắp mù khơi, dù dõi ngóng vẫn biệt biền bóng cũ. Gởi tin đi trong vô vọng đáp từ, nghe âm hưởng dội về ran tiềm thức. Để mộng mị hôm nào đành tan nhoà trong nỗi nhớ mong man mác khúc thương buồn.

Gió ngoài kia khuất xa từng dãy núi
Khói chập chùng ru nhịp khúc tình ai
Dội về em muôn vạn nỗi mong dài
Ngơ ngẩn đợi bên dốc chiều thương nhớ.


Dẫu nắng chiều đang hiu hắt ngọn tà dương nhưng những ánh mắt đom đóm của hy vọng vẫn lập loè trong góc tim sâu thẳm. Để cứ mãi đợi chờ bên dốc tình hoang vắng, có khác nào chinh phụ đang dõi mắt tìm bóng dáng của chinh phu?

Thấy không anh hoàng hôn từng mảnh nhợ
Áng mây chiều lãng đãng thả hồn bay
Và lòng em đang thổn thức đây này
Bao nhiêu nỗi đổ dồn anh có biết.


Và rồi, nắng sẽ tắt. Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Trong nhập nhoạng của ngày và đêm có cả sự hỗn loạn cùa tâm hồn thất vọng khi chút hy vọng cuối cùng cũng lịm chết với thời gian. Những giọt nước mắt khóc cho giọt chiều vừa rơi rụng hay khóc cho thân phận bọt bèo của kiếp người khi không đạt được cái mục đích bình thường mnhất của con người là yêu và được hạnh phúc trong tình yêu?

Hỏi nè anh... những hôm rời đi biệt
Nói nghe nào có phải giận hờn không
Mà tim em bỗng quặn thắt phập phồng
Đan chẳng nổi mấy vần thơ bỏ dở.


Dẫu là thế vẫn mang niềm kỳ vọng: Có khi là vì lỗi của mình chăng? Bởi không hợp lý chút nào khi ta dành trọn tình trọn nghĩa cho người mà người lại lạnh lùng quay bước. Mà dẫu là, ta không phạm lỗi gì với người cả, thì cũng xin một tiếng được giải hoà. Để sông tình mãi cuồn cuộn về khơi, để cõi ái thênh thang trời hoa bướm, để những dòng thơ mật ngọt lại tung tăng trên thảm cỏ hương nồng. Và để bốn mắt lại nhìn nhau thiết tha, đắm đuối thay cho hàng vạn lời yêu thương không đủ diễn tả nhịp đập của đôi tim đang rộn rã khúc mơ lòng…

Phạt anh đấy phải dỗ từng câu nhỏ
Để khúc chiều rơi xuống nhẹ nha anh
Mình cùng nhau dạo những bước song hành
Hoàng hôn trải nhớ ai lòng dịu ấm.


Rồi hoà bình lại đến trong giọt nắng yêu thương, cho vũ khúc tình mơ lại đơm hoa kết trái. Vườn địa đàng lại thơm lừng si dại, giữa bến mê môi ngọt lại trao nồng. Rồi chúng mình lả lướt giữa hư không, trôi giạt mãi đến cuối trời hạnh phúc…

HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-gbFnLJNtxyc/XAH8lc-3lDI/AAAAAAAB-pI/6lEwGJYNbq8jaOfPAWANpTkvNvExPGsPwCLcBGAs/s640/0.0.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

65.
BẢN TÌNH CA CHO EM


Bản tình ca anh viết tặng riêng em
Có ánh bình minh êm đềm tha thiết
Màu thu phai chiều nao mình tiễn biệt
Đọng trong tim em viết lại thành thơ

Trái tim yêu nên bỗng hoá dại khờ
Đếm thời gian đợi chờ nhiều năm tháng
Hoàng hôn buông khung trời thêm tĩnh lặng
Em giấu mình sâu lắng cõi hồn mơ

Dẫu vô vọng em vẫn cứ đợi chờ
Phép nhiệm màu sẽ cho mình như mộng
Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng
Chẳng còn buồn một bóng nghĩ về ai

Bởi niềm mơ theo suốt quãng đường dài
Luôn nhịp bước làm sao mình tả xiết
Chỉ yêu thôi, mọi điều không cần biết
Em tự mình huyễn hoặc với lòng em

Minh Hien
-----------------
*
Gia tài của một cuộc tình chính là kỷ niệm, mà kỷ vật đắt giá nhất lại là những bản tình ca. Đó là những đan dệt nên linh hồn của một trường ca tình cảm vỹ đại giữa hai tâm hồn đang giao thoa trong mọi ngõ ngách của biển tình. Mỗi cuộc tình, mỗi cặp đôi yêu nhau có rất nhiều bản tình ca trao gởi về nhau mang màu sắc khác nhau rất đặc trưng của riêng họ. Thế thì trong cuộc tình của mình, nàng thơ MINH HIỀN đã nhận được bản tình ca “đặc sản” như nào của “chàng” qua giai điệu BẢN TÌNH CA CHO EM?

Bản tình ca anh viết tặng riêng em
Có ánh bình minh êm đềm tha thiết


Có lẽ trên đời này không gì xưa cũ sánh bằng trái đất bằng tình yêu. Nhưng thật lạ lùng, dẫu có ra đời từ thuở hồng hoang nhưng cho đến hôm nay – thậm chí đến tận tương lai xa mù của nhân loại – thì tình yêu vẫn y như người tình không tuổi: trẻ trung, háo hức, sinh động và… nhiệm mầu! Nhiệm mầu là bởi, khi yêu, tự nhiên đôi mắt và tâm hồn biến thành những nhà ảo thuật trứ danh và hoàn hảo nhất khi chiếu rọi vào thực tế cuộc sống.

Đọng trong tim em viết lại thành thơ

Thật vậy, khi nhận được một bản tình ca – dù bằng hình thức nào – của người yêu, thì tác động thật tự nhiên của nó khiến cho những gì “cảm” và “thấy” của người nhận đều biến hình một cách rất ảo diệu, làm bất ngờ ngay cả người trong cuộc. Nó lấp lánh ánh bình minh, nhưng không phải cái rực lửa của những tia nắng đầu ngày đang hừng hực toả ra sức nóng càng lúc càng cao, mà lại nồng nàn man mác một cách êm đềm, thiết tha đầy nũng nịu! Nó cũng có thể đúc kết tinh anh lại để biến thành những dòng thơ ngào ngọt ân tình! Và:

Màu thu phai chiều nao mình tiễn biệt
….
Trái tim yêu nên bỗng hoá dại khờ
Đếm thời gian đợi chờ nhiều năm tháng
Hoàng hôn buông khung trời thêm tĩnh lặng
Em giấu mình sâu lắng cõi hồn mơ


Lẽ tất nhiên tháng ngày của tình yêu có sáng cũng như chiều, đó là định luật tất yếu của vũ trụ này: Có bình minh tất sẽ đến hoàng hôn! Và cả những khoảng lặng rất khó diễn tả hết ý nghĩa đích thực của sinh mệnh một cuộc tình. Nhưng nhờ những bản tình ca – cũ cũng như mới – đã giúp cho vườn tình có được một bộ áo giáp thật vững chải khi cần chống cự lại những cuộc tấn công điên loạn của nghi ngờ và xa cách: Hai kẻ thù đặc biệt nguy hiểm của tình yêu.

Dẫu vô vọng em vẫn cứ đợi chờ
Phép nhiệm màu sẽ cho mình như mộng


Và thật kỳ lạ và nhiệm mầu, các bản tình ca của kỷ niệm vẫn tạo ra được những tia hy vọng – dẫu có thể rất nhỏ nhoi – khi mọi thứ dường như không còn gì để bấu víu và tin tưởng về một ngày mai tương phùng hạnh ngộ! Nếu ban đầu các bản tình ca đã làm nên các nhà ảo thuật kỳ tài có một không hai, thì cũng chẳng ngạc nhiên gì khi tin rằng, cũng với những kỷ vật sáng giá đó sẽ lại tiếp tục làm nên phép mầu khi tình yêu đang có nguy cơ đi vào ngõ cụt.

Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng
Chẳng còn buồn một bóng nghĩ về ai
………..
Bởi niềm mơ theo suốt quãng đường dài
Luôn nhịp bước làm sao mình tả xiết


Và quả đúng là nhiệm mầu khi nhờ những bản tình ca mà niềm hy vọng trở lại, lớn dần và xua đi bao nghi ngờ, xa cách đã hành hạ con tim si tình đang rướm máu...

Chỉ yêu thôi, mọi điều không cần biết
Em tự mình huyễn hoặc với lòng em


“Chỉ yêu thôi”, vâng, chỉ nên là thế khi chấp nhận bước vào vườn tình ở thế gian này. Sinh, lão, bệnh, tử. Đó là quy luật của mọi quy luật. Đừng nói với nhau: “Sẽ yêu mãi mãi”, vì không có gì là vĩnh cửu trong cuộc đời này – kể cả tình yêu. Mà nên nói: “Chỉ yêu thôi”, như một thái độ dứt khoát về sự “cho” không điều kiện trong lĩnh vực tình cảm yêu đương mà không cần ràng buộc đối tác bất cứ điều kiện nào – kể cả điều kiện rất công bằng là sau khi “cho” phải được “nhận” lại một cái gì đó tương xứng.

BẢN TÌNH CA CHO EM qua diễn ngôn của MINH HIEN, dẫu đơn sơ và mộc mạc, vẫn đủ sức đem lại cho chúng ta một suy nghĩ sâu xa về triết lý trong tình yêu. Đó là cảm thức thật sự của CHO và NHẬN trong một cuộc tình. Đừng bao giờ tính toán chi li mà có khi vô tình làm vẩn đục đi bầu không khí trong lành và thánh thiện của tình cảm yêu đương, bởi những khoảnh khắc thăng hoa kỳ diệu không nhiều giữa hai người đang yêu nhau. Hãy cho đi rồi sẽ được nhận lại, dù ta chẳng bao giờ yêu cầu hay mong mỏi. Vì Luật Nhân Quả đã xác định sự thật muôn đời như thế kia mà!

HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-DuNHoqGnd6A/XCoUBtTZ3DI/AAAAAAAB-tg/pUN6Ql30uZcwznHMUYhc3gHjcwmjuEDiQCLcBGAs/s640/000.0.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

66.
XUÂN NỒNG

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi để lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào.

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời
Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân.

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…


Minh Hien
*********
*
Mùa Xuân muôn thuở vẫn luôn là một khởi đầu ngọt ngào đấy cảm hứng với nhiều âm ba của sóng tình chao chọng. Xuân đất trời cứ đến rồi đi, nhưng Xuân trong lòng thì đôi khi thật lạ lúng, cứ trú ngụ bất hợp pháp trong những vành tim cháy bỏng thương yêu đôi lứa đang rộn ràng với hạnh phúc reo vui. Và XUÂN NỒNG của Nàng thơ MINH HIỀN cũng vậy, luôn đầy ắp những quãng nhạc lồng lộng trẻ trung thanh thoát và tình tự…

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi bỏ lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào


Ở một đầu của sự nhớ thương, mùa Xuân chỉ về trong niềm nói “Trạng”. Trạng là bởi làm gì ở cái xứ nắng cháy da người vào quãng đầu năm mà lại có được lất phất mưa bụi bay bay kèm theo cái giá lạnh ngọt sắc như ở phía phía đầu bên kia thương nhớ! Ở đó có sương mù lãng đãng trên mặt hồ huyễn ào tình yêu, lượn lờ chập chùng trong những hàng cây riu ríu con đường thấp thoáng bóng dáng tình nhân quấn quyện…

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ


Hình như nhờ có cái rét mà người ta cảm thấy ấm áp hơn khi bên nhau thủ thỉ tâm tình, cộng hưởng hơn hơi ấm từ những trái tim hừng hực lửa đam mê cháy bỏng đang san sẻ cho nhau. Để thấy lòng gắn bó hơn khi tựa vào nhau cùng đâm chồi nẩy lộc tô điểm cho vườn yêu giữa cội Xuân lòng. Có lẽ, trong cái nắng chan hoà của buổi đầu Xuân, miền Nam thiệt thòi không ít khi thiếu vắng chất xúc tác giá rét ngọt ngào khiến ds9o67i lòng xích sát nhau hơn.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời


Ngẫm lại hình như nhờ duyên phận kết đôi nên cứ dùng dằng luyến lưu mãi trong nhau dẫu không ít lần bão giông tình đời giật xé không thương tiếc hai trái tim nhỏ nhoi và yếu ớt. Những cái hẹn thề của tiền kiếp mơ hồ vẳng lại buộc đời nhau trong ấm áp buổi Xuân về…

Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân


Và rồi tất cả những hù doạ rét mướt của buổi tàn đông cũng qua đi, tan biến vào hư không dưới sức ấm của lưới lửa tình nhân hào trong nhau như bóng với hình. Và ve bỗng râm ran khi chúm chím môi nồng ngồn ngộn đổi trao những thông điệp tình yêu cháy bỏng ngàn đời trên nền trời diễm ái của những trái tim mùa Xuân ngọt xớt…

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…


……………
Bằng thủ pháp “ngắt nhịp”, tác giả đã khiến bài thơ Lục bát truyền thống có kết cấu mạnh mẽ, dồn dập hơn cả về nhịp điệu lẫn tứ thơ khiến người đọc dường như cũng hối hả chạy theo cái cuồn cuộn đang dâng trào trong mỗi khổ thơ nồng nàn chất Xuân ngọt ngào tình tự…

Thơ Minh Hien chủ yếu thường khai thác đề tài tình yêu trong nhiều cung bậc, trạng thái... Dù vui hay buồn, hạnh phúc hoặc thương đau… thì giọng thơ vẫn lãng đãng nhẹ nhàng như ru lòng người vào cõi diễm tình man mác, không quá ồn ã khi cập bến bồng lai, cũng chẳng nhiều bi luỵ khi vô tình chông chênh bên bờ vực thất vọng…

HANSY

https://3.bp.blogspot.com/-VM7YzO7zs08/WEUi1coJ1tI/AAAAAAAAhis/tE4vrvBSfJooWKZq3upxqV6x7mAmfaNQQCLcB/s640/23.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

67.
NƠI MÙA XUÂN ĐÃ CŨ


Em đứng lại nơi mùa xuân rất cũ
Để chờ mong kỷ niệm sẽ quay về
Như kẻ mộng du đi lạc giữa cơn mê
Chợt bừng tỉnh... dù chỉ là vô thức.

Em vẫn đứng nơi mùa xuân thuở trước
Cho dù là hy vọng rất mong manh
Vẫn biết rằng kỷ niệm chẳng còn xanh
Rong rêu lấp mất yêu thương từ một thuở.

Em vẫn đứng nơi mùa xuân xưa dang dở
Thuở chúng ta đã quay mặt chối từ
Nơi đoạn tuyệt nhau chỉ bằng một lá thư
Trao tay vội bởi một người xa lạ.

Em đứng lại giữa mùa xuân buốt giá
Nơi chẳng thấy đâu lộc nở đón xuân về
Nhìn thiên hạ vui lòng chợt thấy tái tê
Mòn mỏi đợi rồi thấy lòng quạnh quẽ.

Mùa xuân cũ một mùa xuân rất trẻ
Lúc mầm non chưa kịp nẩy đơm chồi
Chợt lạc xuân rồi hoa cỏ bỗng đơn côi
Buồn hiu hắt như đồng khô cỏ dại.

Em đứng lại nơi mùa xuân cũ mãi
Nhìn thời gian theo dòng nước cuốn trôi
Biết đâu chừng gió đẩy ngược mây trôi
Sẽ gom nhặt được nỗi buồn xa khuất.

Em đứng lại nơi mùa xuân đã mất
Để tìm dư âm bài hát của thuở nào
Tự hỏi mình nhiều câu hỏi tại sao
Nhớ chi mãi một mùa xuân đã cũ.

Em đứng lại nơi mùa xuân tàn rũ
Nơi mà trong anh mọi thứ đã phôi pha
Nơi mà thời gian đã phai dấu nhạt nhoà
Người quên hết còn em thì nhớ mãi!


Mimosa [Sao Khuê Nguyễn]
----------------------------------------
*
Thời gian – như ai cũng biết – làm nên quá khứ, hiện tại, tương lai và luân chuyển không ngừng về phía trước. Nhưng với con người, thời gian không hẳn luôn vận hành đúng quy luật như thế. Bởi với chúng ta, thơi gian có hai loại: Thời gian vật lý và thời gian tâm lý. Loại thứ nhất thì chỉ cần nhìn đồng hồ là xong. Riêng loại thứ hai thì phức tạp vô cùng. Chẳng thế mà tác giả MIMOSA [SAO KHUÊ NGUYỄN] lại cứ đứng lỳ ở một MÙA XUÂN ĐÃ CŨ dẫu thời gian thực giữa cuộc đời thường đang vùn vụt trôi qua.

Em đứng lại nơi mùa xuân rất cũ
Để chờ mong kỷ niệm sẽ quay về


À thì ra, đứng lại vì ở mùa xuân trước có những kỷ niệm mà hiện tại và ngay cả tương lai có thể không bao giờ có được. Chắc chắn đó là những ký ức tuyệt vời của một thuở tình yêu thăng hoa kết nụ, đưa mọi thứ lạc vào tiên cảnh bồng lai. Và như Từ Thức vậy, sau khi từ bỏ đi để quay lại cõi trần tục đã không bao giờ thấy và gặp lại.

Em vẫn đứng nơi mùa xuân thuở trước
Cho dù là hy vọng rất mong manh
Vẫn biết rằng kỷ niệm chẳng còn xanh
Rong rêu lấp mất yêu thương từ một thuở.


Dẫu vậy, với một tình yêu bao la vô bờ bến, vẫn cố thắp sáng một ngọn nến hy vọng nhỏ nhoi, leo lét bởi vững tin rằng, những kỷ niệm nồng cháy ngày nao lẽ nào chịu ra đội nón ra đi một cách vô tình và phũ phàng đến vậy.

Em vẫn đứng nơi mùa xuân xưa dang dở
Thuở chúng ta đã quay mặt chối từ
Nơi đoạn tuyệt nhau chỉ bằng một lá thư
Trao tay vội bởi một người xa lạ.


Và cũng bởi ngày đầu tiên khi hai con tim đến với nhau qua lần đập trùng nhịp đã vô cùng hoành tráng và ngất ngây thì không thể nào cái vũ hội tình yêu lộng lẫy đó lại có một kết thúc đầy lạnh lùng và tẻ nhạt như thế.

Và dẫu rằng bóng ngựa thời gian miệt mài phi về phía trước, ta vẫn trì lòng ngồi lại giữa mùa xuân cũ. Cái mùa xuân không chỉ hiện diện trong thực tế cuộc đời này mà còn là mùa xuân của tình yêu, và cũng là mùa xuân tuyệt diệu nhất của chính lòng ta. Và mộng du vào miền hư ảo của vườn tình ngày xưa.

Mùa xuân cũ một mùa xuân rất trẻ
Lúc mầm non chưa kịp nẩy đơm chồi


Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả cái ảo ảnh tình yêu của ngày xưa diễm lệ cũng chẳng xua đi được cái thực tại hôm nay là phải đối diện với sự hoang tàn, trống rỗng và đơn côi cùng cực khi xung quanh mọi người đang nô nức đón mùa xuân mới trong tình yêu của họ.

Chợt lạc xuân rồi hoa cỏ bỗng đơn côi
Buồn hiu hắt như đồng khô cỏ dại.
……………
Em đứng lại giữa mùa xuân buốt giá
Nơi chẳng thấy đâu lộc nở đón xuân về
Nhìn thiên hạ vui lòng chợt thấy tái tê
Mòn mỏi đợi rồi thấy lòng quạnh quẽ.

Và rồi cũng tự nghi hoặc về hành động của mình khi cứ giam hãm tâm hồn trong ngục tù quá vãng đầy xích xiềng của ký ức thương yêu. Liệu có đáng không khi nhớ mãi một bóng hình không bao giờ trở lại, một cuộc tình đã kết thúc trong bẽ bàng, đau đớn không ngờ?

Em đứng lại nơi mùa xuân đã mất
Để tìm dư âm bài hát của thuở nào
Tự hỏi mình nhiều câu hỏi tại sao
Nhớ chi mãi một mùa xuân đã cũ.


Nhưng sức mạnh của tình yêu quá lớn khiến dẫu lòng có đôi khi chệch choạc cuối cùng vẫn trở lại con đường tình đã đi từ quá vãng dù nay chỉ có một mình. Con đường đầy chông gai và hố hầm bẫy sập đã làm trái tim ta tươm nát và rỉ máu liên hồi từ ngày rơi xuống vực thẳm của lòng bội phản. Vẫn hy vọng đó chỉ là một cơn bão rớt lướt vội qua cuộc tình rồi sẽ chóng tàn mau.

Em đứng lại nơi mùa xuân cũ mãi
Nhìn thời gian theo dòng nước cuốn trôi
Biết đâu chừng gió đẩy ngược mây trôi
Sẽ gom nhặt được nỗi buồn xa khuất.


Và cuối cùng, sức tàn lực kiệt, vẫn cố bám vào những kỷ vật tình yêu trong quá vãng dẫu thời gian cứ muốn đẩy ta về phía trước, dẫu biết chắc rằng tất cả đó giờ đối với người chỉ là con số không to tướng, nhưng trong ta vẫn mãi là những báu vật không thể nào phai…

Em đứng lại nơi mùa xuân tàn rũ
Nơi mà trong anh mọi thứ đã phôi pha
Nơi mà thời gian đã phai dấu nhạt nhoà
Người quên hết còn em thì nhớ mãi!


Thơ MIMOSA [SAO KHUÊ NGUYỄN] dằng dặc đau thương như viết ra từ những dòng chảy của con tim đang rỉ máu làm cho những tâm hồn đồng điệu cũng thấy nhói lòng như hoàn cảnh của chính mình. Bởi mấy ai trong đời không xót xa khi ít nhất một lần “ngã ngựa” trong cuộc tình. Hỡi những người khi sẵn sàng chia tay tìm bến tình mới, hãy suy nghĩ thật kỹ về người tình cũ sẽ như nào khi ngày mai không còn ta bên cạnh họ nữa!

HANSY

https://2.bp.blogspot.com/-eddXPbkFVXA/XHoBivSqh9I/AAAAAAAB_vc/eAf5Btx_HUAX_I0sR2CiHVfaVsuXN8EuQCLcBGAs/s640/000.0.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

68.
GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU


Nắng hạ về ru những áng mây xanh
Thềm lưu luyến khơi giấc lành một thuở
Kỉ niệm xưa hững hờ câu nhung nhớ
Mộng chênh chao bỡ ngỡ giấc mơ đầu.

Ước nguyện nào đau đáu những hờn sâu
Mùa yêu ấy còn đâu mà chờ đợi
Gió miên man gởi điều gì đang tới
Nghe nhịp tim chới với những cung buồn.

Tận trong lòng cuồn cuộn nỗi sầu tuôn
Câu chua xót đánh tan nguồn hạnh phúc
Bao dấu yêu vực trào nhưng bất lực
Bóng hình xưa có lúc chợt phai mờ.

Một cõi tình tạm bợ đã tàn mơ
Thoảng đâu đó nỗi đau đang hiện hữu
Dở dang rồi mịt mù ngày đoàn tụ
Cầu linh hồn yên ngủ chốn tịch liêu…


Thuỳ Linh
--------------
*
Mùa hạ đến với những bông lửa lập loè của hoa phượng làm cho cánh nắng thêm rỡ ràng giữa bầu trời trong xanh lồng lộng mây vàng bát ngát dìu nhau về phía cõi ước thênh thang… Có ai nghĩ cảnh vật tưng bừng sức sống như thế lại làm cho cõi lòng một kẻ tình si chợt chùng xuống giữa miên man kỷ niệm đau buồn trong vọng vang khúc tình phụ của mùa hạ năm nào. Hãy cùng hoà vào tâm trạng của THUỲ LINH trong giai điệu GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU để ngỡ ngàng như đang chìm đắm trong một khúc thu sầu đâu đó.

Nắng hạ về ru những áng mây xanh
Thềm lưu luyến khơi giấc lành một thuở
Kỉ niệm xưa hững hờ câu nhung nhớ
Mộng chênh chao bỡ ngỡ giấc mơ đầu.


Thời gian thường là phương thuốc nhiệm mầu làm nhạt phai những đớn đau đã từng cày xới lên cơ thể và trí óc ta, nhưng hỡi ôi, có những tâm hồn mỏng manh đến dễ vỡ khiến cho liệu pháp thời gian cũng khó hàn gắn lại vết thương lòng đã vỡ vụn! Nếu trên trời đang rộn rã tiếng ve ngâm, dưới lòng đường nô nức bao bóng người lẫn ngựa xe qua lại mà kẻ ấy vẫn thấy mình như đang chìm đắm trong khung cảnh buồn chán, tịch liêu thì quả thật bệnh tương tư lậm đắng mất rồi!

Bước đi là mấy dặm trường
Sầu nghe xuân động trong vườn lá xanh
Nụ cười môi tắt đi nhanh
Màu se sắt dựng âm thanh điêu tàn
[Bùi Giáng]

Quả thế! “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Xưa nay, thường những cơn mưa mới hay dìu lòng người về nơi ảm đạm, thê thiết, sầu đau… chứ màu nắng, mà long lanh của nắng thuỷ tình mùa hạ thì dường như hiếm khi khiến tâm trạng con người rơi vào ủ dột, xa xót... Thế nhưng, dường như sau màn mưa ảo ảnh của giọt lệ si tình, tất cả chỉ còn là những vương mang luỵ phiền của tháng ngày xa xưa biền biệt cũ.

Ước nguyện nào đau đáu những hờn sâu
Mùa yêu ấy còn đâu mà chờ đợi
Gió miên man gởi điều gì đang tới
Nghe nhịp tim chới với những cung buồn.


Sự thảng thốt khi niềm đau ập đến khiến ta hình dung những đỗ vỡ này không hề được người trong cuộc dự kiến sẽ xảy ra. Mà cũng phải! Nào có ai nghĩ tình yêu của mình sẽ có ngày tan tành như bọt biển phù du. Nhưng cõi vô thường là thế. Vui mừng thì nhỏ giọt mà buồn khổ lại vô cùng! Tình yêu là một cỗ máy diệu kỳ, nhưng vì quá tinh vi nên chỉ một chút sai sót trong lập trình cũng đủ đưa nó rơi vào thảm hoạ.

Nắng không vàng nữa
Thế rồi heo may
Người không đợi nữa
Thế rồi chia tay...
[Giang Tuấn Đạt]

Khi vườn tình mở ra, cả trái đất dường như đầy hoan lạc. Khi mộng tình tan nát, vũ trụ này như thể bãi tha ma. Mà tại sao ngày trước đến với nhau với bao âm hưởng nồng nàn, rồi chỉ sau một thời gian tất cả mầm yêu dường như đều quằn quại trong ráng chiều hấp hối? Có lẽ vì, tình yêu là sự cộng hưởng và đắp xây từ hai phía. Khi đối tác đã buông tay chực chờ xé bỏ hiệp ước lòng tin thì dẫu ta có nỗ lực níu kéo đến bao nhiêu cũng chả có ích lợi gì…

Tận trong lòng cuồn cuộn nỗi sầu tuôn
Câu chua xót đánh tan nguồn hạnh phúc
Bao dấu yêu vực trào nhưng bất lực
Bóng hình xưa có lúc chợt phai mờ.


Khi ở xa, tình yêu lóng lánh như những viên kim cương huyền ảo, nhưng khi lại gần thì hỡi ôi, đó chỉ là những giọt nước mắt thương đau. Nhưng mấy ai nhận ra rằng, tình yêu chỉ là những ảo ảnh trong tâm trí của người đang yêu vẽ vời ra để tự huyễn hoặc mình. Thậm chí khi nó vỡ vụn rồi, không ít kẻ tình si cứ ấp ôm những mảnh vỡ điêu tàn đó qua rất nhiều năm tháng mà không hề biết đã tự làm tổn thương thêm trái tim khờ khạo giữa gian ác của tình trường.

Tình yêu như là bọt nước,
Vỡ trên năm ngón tay mềm,
Chỉ trái tim là dại dột,
Chẳng bao giờ chịu lãng quên.
[Đào Phong Lan]

Giấc mơ nào rồi cũng đến cuối con đường, dù có tự dối lừa lòng mình mấy nữa cũng không thể chối từ thực tại. Người đã đi từ độ tình rạn nứt, duyên đã chùng từ dạo bặt đường tơ… Thôi hết rồi những buổi đón cùng đưa, lời thề hẹn vành môi giờ cũng thẹn, quá vãng ơi ngủ vùi trong sâu kín, cho cõi lòng an nghĩ giữa phù du…

Một cõi tình tạm bợ đã tàn mơ
Thoảng đâu đó nỗi đau đang hiện hữu
Dở dang rồi mịt mù ngày đoàn tụ
Cầu linh hồn yên ngủ chốn tịch liêu…


Dường như cuộc đời THUỲ LINH thấm đẫm những khúc oan tình dang dở nên tiếng lòng qua thơ luôn vọng tiếng nghẹn ngào, khắc khoải, chua cay… Dẫu tác giả hằng cầu mong được ngủ vùi trong quên lãng của tình xưa nhưng e rằng quá vãng ngày nao cứ gọi về những đớn đau khi kỷ niệm tình yêu mải miết chạm sướt tim hồng trong mỗi lần ngoái lại…

HANSY

https://2.bp.blogspot.com/-E24G3q17Y-4/W6prI2i5DOI/AAAAAAAB8lA/mTBTgnfHCdM3NtJ8RAOzp9KAopmHXXyrgCLcBGAs/s640/1.0.gif

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

69
CÓ LẼ NÀO…


Có lẽ nào, ta lại phải xa nhau
Anh một mình giữa mưa chiều lạnh giá
Sau hôm nay phải quên đi tất cả
Mọi con đường đều không rẽ về nhau…

Có lẽ nào, chỉ một lời chia tay
Em lặng lẽ quay lưng về phía nắng
Và phía trước, những khung trời màu trắng
Hạnh phúc nào, sẽ đón đợi chúng ta?

Có lẽ nào, mọi thứ sẽ trôi qua
Như con sông không trôi về bến đợi
Đêm mùa đông mong chờ một ngày mới
Sớm mai nào, anh lại đứng chờ em?

Có lẽ nào, tình giống như giọt sương
Đợi bình minh rồi vụt tan lặng lẽ.
Có con gió thổi qua rất khẽ
Mang em về nơi biển cả mù xa…

Có lẽ nào, tất cả là giấc mơ…
Phút nồng say mới đây rồi biến mất
Anh nhận ra một tình yêu rất thật
Nửa trái tim, nửa hạnh phúc viễn vông.

Có lẽ nào, không có một ngày sau
Phố mùa đông im lìm trong lạnh giá
Và đâu đây những nỗi buồn rất lạ
Khi ta yêu, nhưng đâu thuộc về nhau…


truongkings
------------------
*
Nếu một buổi mưa chiều nào đó vương mang nhiều sắc màu ảm đạm, lại văng vẳng bên tai ca từ dường như ở một nơi nào đó thật xa xăm vọng lại: “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn…” hẳn chúng ta sẽ cảm thấy tê tái cả tâm hồn khi bất chợt đối diện với “Đường ra” của tình yêu trong thi phẩm CÓ LẼ NÀO của tác giả TRUONGKINGS.

Có lẽ nào, ta lại phải xa nhau
Anh một mình giữa mưa chiều lạnh giá
Sau hôm nay phải quên đi tất cả
Mọi con đường đều không rẽ về nhau…


Một sự thật đầy bất ngờ của chuyển động tình yêu khiến ta hoảng hốt đến bàng hoàng vì không tin vào đôi mắt và trí não của mình. Chả lẽ với những ngồn ngộn yêu thương là thế, mặn nồng là thế, với bao góp gom xây dựng chắt chiu từng phút từng giây lại dễ dàng tan biến vào hư không nhanh lẹ đến vậy sao?

Có lẽ nào, chỉ một lời chia tay
Em lặng lẽ quay lưng về phía nắng
Và phía trước, những khung trời màu trắng
Hạnh phúc nào, sẽ đón đợi chúng ta?


Thật không tin nổi! Thế những lời hẹn ước trăng sao, những nồng nàn của tháng ngày quyện quấn, những rừng mơ hai đứa từng xây đắp, những bồng lai, tiên cảnh của ngày mai… lại dễ dàng ngã gục, vụn tan chỉ dưới một dòng chia tay ngắn ngủi vô cảm đó thôi à? Tất cả những gì ta trao nhau ngày còn thương nhớ có lẽ chỉ là hư ảo, dối lừa, là ma mị chực chờ cho lúc sự thật trụi trần lên tiếng. Thật thương cho một tâm hồn khờ khạo, “trái tim lạc chỗ để trên đầu”.

Đời chẳng như là mộng nhé em
Từng câu chim hót rất êm đềm
Từng con suối ngọt đong đầy mật
Chỉ để dối lừa những trái tim.
[Nhược Thu]

Sự thật bất ngờ xé nát cõi lòng của kẻ tình si. Bởi làm sao ta hiểu nổi sự ngoắt quay nhanh chóng trong trái tim của một linh hồn bội bạc đầy toan tính thấp hèn. Dù có muốn níu kéo tình xưa đứng lại, sức lực nào đủ giữ kẻ đã quyết lòng lừa dối cả một quá vãng ắp đầy kỷ niệm của tình yêu. Nhưng buộc phải đối diện với sự thật ngỡ ngàng này sao khó quá! Ta cứ muốn đứng ỳ trong tuyệt vọng để giữ lại mong manh hình ảnh của ngày tháng đắm mượt xưa nào. Của bến đợi tương lai trầu cau hiệp cẩn, của những đêm dài ủ ấm lòng nhau, của những buổi đợi chờ bên dòng sông hò hẹn…

Có lẽ nào, mọi thứ sẽ trôi qua
Như con sông không trôi về bến đợi
Đêm mùa đông mong chờ một ngày mới
Sớm mai nào, anh lại đứng chờ em?


Sao tình chúng mình mỏng mảnh đến vậy hở em? Sao chỉ trong loáng chốc chợt trở thành huyễn mộng? Có phải vì ta đã nuôi quá nhiều ảo tưởng, thi vị ái tình thành ngọt mật pha lê? Để bây giờ mộng ái biến thành khê, tình vàng vọt ẩm thiu trong quạnh quẽ… Hay bởi em mộng vàng vỗ cánh, chối tình xưa tìm đến chốn vợi vợi phù sa?

Có lẽ nào, tình giống như giọt sương
Đợi bình minh rồi vụt tan lặng lẽ.
Có con gió thổi qua rất khẽ
Mang em về nơi biển cả mù xa…


Cuối cùng cũng thấy rằng không thể thay đổi sự thật đau lòng này dẫu mãi cứ ngờ ngợ đó như là một cơn ác mộng không hề mong đợi. Tình yêu là một bản hợp đồng của hai trái tim tự nguyện hoà chung một nhịp. Khi lỗi hẹn rồi thời mọi ước thề xưa cũ chỉ là những quỷ mị viễn vông….

Có lẽ nào, tất cả là giấc mơ…
Phút nồng say mới đây rồi biến mất
Anh nhận ra một tình yêu rất thật
Nửa trái tim, nửa hạnh phúc viễn vông.


Rồi thời gian có làm lành vết thương lòng đang rỉ máu không em? Hay tội nghiệp cho một kẻ khờ si cứ mãi chờ sự trở về của tình xưa trong triền miên tuyệt vọng? Mùa xuân đến mà cứ như băng giá, nắng hạ giờ vàng võ cả triền thơ. Cứ từng đêm nghe kỷ niệm réo về, ôi quá vãng sao mãi hạ hành trái tim khốn khổ!

Có lẽ nào, không có một ngày sau
Phố mùa đông im lìm trong lạnh giá
Và đâu đây những nỗi buồn rất lạ
Khi ta yêu, nhưng đâu thuộc về nhau…


Thôi đành vậy, thà người phụ ta chứ ta không hề muốn phụ người! Vẫn giữ lại vành tim những âm vang của mùa thương kỷ niệm, dẫu biết rằng việc làm đó chỉ như là một thằng ngốc xem sắc màu của bong bóng xà phòng giống hệt những kim cương!

Đành gọi thầm em bằng nỗi nhớ
Chỉ nghe hoang vắng phía bên này
Bên ấy vô tình em tỉnh giấc
Có nghe sương lạnh một vòng tay?
[Giang Tuấn Đạt]

Bài thơ CÓ LẼ NÀO của TRUONGKINGS với những giai điệu khoan cắt tâm hồn làm cho cõi lòng của người thưởng thức dường như nát tan theo cùng nỗi đau của tác giả.

Một chút dư lệ của cuộc tình chênh vênh sao cứ chát đắng mãi hoài thấm đẫm cả ngút ngàn biền biệt trùng khơi…

HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-kbR9trJ75jU/XMpyqX2yO3I/AAAAAAACBZ0/-ClPH6as6vsz2ahRVGj2j9yErFdDobUBgCLcBGAs/s1600/2.0.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ... ›Trang sau »Trang cuối