TÌNH CHA
(Đôi dòng về người cha kính yêu của tôi)
Bờ tre nghiêng rủ bóng chiều
Sông quê chảy ,tiếng sáo diều đồng xa,
Về đây lắng lại đời qua,
Con đường nhỏ bóng mẹ già nơi đâu
Lòng quê mang một mạch sầu ,
Cha nghiêng ,mẹ ngã qua cầu vì con.
***
Chái nhà nho nhỏ ven sông,
Vườn xanh vài nụ tầm xuân đương thì.
Cha vui bờ lúa xanh rì,
Cày sâu,cuốc bẫm cũng vì ngày mai.
Mẹ lo đàn lợn ,luống khoai.
Cùng cha chung sức mong ngày thảnh thơi .
Tưởng rằng yên phận lắm rồi!
Nào đâu giặc đến phá đời yên vui.,
Giặc bắt cha mẹ tới lui,
Khảo tra,thẩm vấn để người héo hon
Giặc đem cha nhốt trên non,
Nam Đông xây bốt,xây đồn cho Tây,
Tải thương đi dưới đạn bay,
Đói ăn,khát uống sống rày,thác mai,
Tưởng rằng chẳng còn gặp ai,
Ra tù như chắp cánh bay về làng,
Muốn sống mà sống chẳng an,
Nay ruồng,mai bắt mùa màng ai lo,
Cửa nhà,Tây đốt ra tro.
Cỏ cây xơ xác,chơ vơ ruộng vườn
Cha và mẹ đành lên đường,
Gánh gồng lên Huế như Mường về kinh.
Vật vờ bên dòng Hương xinh,
Tạm che một chái lều tranh ven bờ.
Cha đi tìm việc ngu ngơ,
Nhà quê lên tỉnh bơ vơ lạc loài
Trầm ngâm nhìn nước sông trôi,
Trăm năm ngắn ,sao ngày dài gian nan!
Tương lai mờ mịt tối đen
Hai bàn tay trắng bon chen giữa đời.
Bà con ,nôi ,ngoại đâu rồi?
Cưu mang dăm bữa buông lời đãi bôi.
Nuốt dòng nước mắt ngậm ngùi,
Ôi,nhân thế.Ôi,cuộc đời bễ dâu.
Quay lưng nghẹn nuốt giọt châu.
Nhìn vợ bệnh ,nhìn con đau -đắng lòng.
Mẹ nhìn cha,mắt lưng tròng,
Cha nhìn mẹ.Có nỗi buồn nào hơn!
Bốn thằng con tuổi măng non,
Trong nghèo khó đã biết hơn ,thiệt rồi.
"Cha ơi,hãy quay về thôi,
Làng quê vẫn có sắn khoai đỡ lòng".
Mắt nhìn phía núi mênh mông,
Nhớ quê cha nhắp men nồng quên đi,
Vườn nhà Tây đốt còn chi,
Thôi đừng nhắc ,chẳng còn gì con ơi.
Nhìn về phía trước cho rồi ,
Đừng quay đầu lại,ngậm ngùi,xót xa.
Thời gian rồi cũng trôi qua,
Tự an ủi,tự dối lừa ,phải chăng?.
Dòng Hương cau mặt lạnh lùng,
Nóng,rét,đông,hè.Hờ hửng bóng đưa.
Dãi dầu bao nắng,bao mưa!
Cha lặn lội mấy sớm trưa đong đầy,
Còng lưng nửa thợ,nửa thầy.
Nửa người ,nửa ngợm thật cay đắng lòng.
***
Mẹ vừa bớt bệnh hậu xong,
Bỗng dưng lại điếc sau cơn thủng phù.
Cha đi giữa phố mưa mù,
Cao xanh có biết ngục tù trong tim,
Đi giữa ngày,cứ ngỡ đêm,
Đi giữa phố thị ,vắng tanh bóng người.
Phải chăng vì mắt không ngươi?
Vì tai ù đặc,miệng cười,nỗi đau.
Cha đi mà hồn nơi đâu......
***
Phải đứng vững,phải ngẩng đầu ,mưu sinh.
Cả đàn con dựa vào mình.
Thân gầy guộc gánh nghĩa ,tình trên vai .
Cha ơi!Có thấy lạc loài?
Càng khổ cực,càng thấy dài thời gian.
Mong cầu trong bước lầm than .
Một công việc nhỏ,nuôi đàn con thơ
Ngày Ngày đi sớm về trưa,
Ăn đói.,uống khát,tối chưa yên nằm.
Đông về rét buốt căm căm.
Chăn đơn,gió bấc.Việc làm khó thay.
Cuộc đời chẳng có ngày mai
Huế không kham được lòng này thời thôi.
Bao đêm trằn trọc khôn nguôi,
Giả từ phố Huế lòng chơi vơi buồn,
Đi xa sợ khó về nguồn,
Bước ra Quảng Trị dã tuôn mach sầu.
Đất người ta sống ở đâu,
Có công việc nhỏ ,cha cầu mong chi.
Làm phu dặm vá đường đi,
Còn hơn không có việc gì nuôi con.
Mặc dù gan,ruột héo hon.
Buồn lo một kiếp phong trần tha phương.
****
Vườn nhà Bác sĩ bên đường,
Chuồng heo còn trống ,vui nhường cho cha,
Quét dọn ,sửa chút gọi là,
Vợ con sống tạm cho qua đông,hè
Tưởng chừng qua khỏi cơn mê,
Được đồng lương nhỏ sướng tê tái lòng.
Ai chưa qua bước chập chùng,
Chưa biết cay đắng, thì không hiểu gì,
Cha cười mà lệ ướt mi,
Mẹ cười miệng lại thầm thì ,tạ ơn
Ngày mai gian khó vẫn còn ,
Nhưng tâm cha đã yên lòng bớt lo.
Dòng Thạch Hãn ,nước ngập bờ.
Nuôi con mộng hết giấc mơ tuổi hồng.
Có còn không những mênh mông!
Có còn không những cánh đồng tuổi thơ?
Trăng treo một buổi chiều mơ,
Dáng ai đi giữa đôi bờ quạnh hiu,
Mẹ già quang ganh liêu xiêu,
Gánh chè nghiêng bóng trong chiều ngày thu.
Tiếng rao nhoà nhạt sương mù,
Tiếng người gọi lại nhạt mờ xa xăm.
Mẹ ơi sao quá thương tâm,
Vì tai mẹ điếc nên lầm lũi đi.
Bước hoài ,phố đã về khuya.
Gánh chè thạch nhỏ.Ô kìa ,vẫn nguyên.
Công cha nghĩa mẹ thiêng liêng.
Suối nguồn chảy mãi mấy miền bao la
Bước chân mẹ ,dấu chân cha.
Dù vất vả vẫn nở hoa muôn đời.
****
Gắng công xây dựng đất người,
Căn nhà nho nhỏ có nơi đi về,
Khu Quai Mọ,xóm em mờ(M),
Thuộc xã Hải Trí ,bên lề sân banh.
Tưởng rằng cuộc sống an lành,
Các con trưởng thành cha thảnh thơi vui.
Ngờ đâu đạn réo ,tên rơi,
Cuộc chiến đã khiến bao người dân đen,
Bỏ Quảng Trị,vùng đất hiền,
Đi tị nạn với nỗi niềm đau thương.
Một lần nữa cha lên đường,
Dù tim,gan nát ,đoạn trường phải đi.
Một thời cha mẹ xuân thì,
Một đời cực nhọc, bỏ đi sao đành!
Căn nhà nhỏ, xiết bao tình,
Đã gắn bó ,đã sinh thành tình yêu......
Cha ngồi nhìn ngắm bóng chiều,
Giàu sang bỗng lại tiêu điều xác xơ,
Cuộc đời,ai có đâu ngờ!
Không không,có có,nhạt mờ bóng câu
Đời người duyên phận bễ dâu,
Trăm năm thấp thoáng ,khổ sầu mà chi,
Đời cha chỉ biết cho đi,
Ước mơ nhỏ,dấu chim di nhạt nhoà,
Sài gòn gần mà quá xa,
Thầm mong bước đến chỉ là vui chơi.
****
Giấc mơ như nghẹn giữa đời ,
Cha đi vào chốn thiên thai ngàn trùng.
Cúi đầu giữa vầng khói hương,
Tâm con chưa tịnh vấn vương bóng người,
Gió bay cuốn sợi tơ trời,
Chút nắng,chút gió ,ngậm ngùi để quên.
Bên thềm trăng cũng vừa lên.
Nhắp chén đắng dể nhớ ,quên cuộc tình.
Ô hay trăng sáng mông mênh ,
Bóng ai bay giữa thiên thanh mĩm cười.
Thuận hoà sống ở trên đời,
Yên ấm lòng người ở cõi hư vô.
Đời người là một giấc mơ,
Con đây,cha đấy như vừa hôm qua,
Cha ngồi đắm đắm nhìn xa
Một quá khứ lắm phong ba ,ngậm ngùi.
Con ngôì đây những bồi hồi,
Xin một đôi lời nói với xanh xa,
Một ngàn dâu đã trôi qua,
Một ngàn dâu nữa cũng vừa khuất đi.
Lời thiên thu có hẹn gì,
Trong cõi đi về con sẽ gặp cha.
Ngàn năm trước chẳng có ta,
Ngàn năm sau nữa cũng là hư vô
Đêm nay gió đượm,trăng mơ,
Gởi riêng theo chút tình thơ thẩn tình
Vòng danh lợi ,cõi u minh.
Xưa vậy nay vầy,kẻ tỉnh người say.
Cha ơi, đã đến nơi này,
Trả cho hết kiếp đoạ đày ,rồi đi.
Phút giây tử biệt,sinh ly
Hay chăng một thoáng phân kỳ mà thôi.
Hôm nay đôi ngã đôi nơi.
Ngày mai ta sẽ về cười bên nhau.
Xuân 2005
Hoa đào ngày cũ còn đâu nữa,
Thấp thoáng bên song một đoá hồng.