Amen...! Sao yêu em, yêu em nhiều quá vậy? Sao tìm em, anh tìm hoài chả thấy? Em ở đâu, giờ em đang ở đâu? Anh muốn gần, muốn nói, muốn yêu nhau...
Anh yêu em, dường như nghìn năm trước Nên kì nào, anh cũng đều thi trượt. Em có biết, em ơi em có biết? Anh khấn thầm, thầm gọi tên em miết...
Amen...! Ba má anh, thường bảo anh lấy vợ Anh không chịu, vì không duyên không nợ. Chỉ mình em, anh chỉ hoài nhung nhớ Con đường đi, đi hoài nên bỡ ngỡ...
Anh yêu em, biết ngày nào nói hết! Nhưng chỉ mong, em được đồng tâm kết Mong vĩnh hằng, hạnh phúc mãi mãi thôi. Thế là đủ, anh an tâm lắm rồi! Amen...!
Vần thơ buồn, anh dành riêng anh Còn cho em, niềm vui trong xanh Trong như vì sao mai trong đêm Êm như làn mây hiền đầu hôm.
Anh mơ về ngày mình bên nhau Không vương buồn và không ưu sầu. Anh nghiêng mình chưa lời vì đâu… Mà dòng châu từ đâu len vào!
Em vừa buông mùa xuân chưa tàn, Vùi vào sông tình nồng chưa tan. Hay vì em quên đi anh rồi Hay vì người trên hai thuyền nan…
Trong vui cười, anh tìm duyên tươi, Anh tìm trong “linh hồn xa vời”. Em ơi em! buồn sao cho vừa Vui lên đi! Vui cười ngày xưa… (đây là bài thơ được sử dụng toàn vần bằng).
Yêu em từ thuở trăng tròn, Biết em từ thuở em còn khôi nguyên. Độ em chập chuẩn Điêu Thuyền, Mắt nghiêng nghiêng mãi dòng uyên thiên sầu.
Thương em chẳng biết vì đâu! Đêm về mỏi gối au au mắt buồn. Nhớ đôi tay khéo chỉ suôn, Dáng người thục nữ vai buông tóc thề. Nhớ từng ruộng bí vườn lê, Bóng ai thấp thoáng đi về bón chăm. Nhớ từng ruộng lúa hàng năm, Có người con gái vóc mầm gần xa.
Hẹn em ngày ấy trăng ngà, Đôi ta thắm thiết, mặn mà như son. Yêu nhau lắm lúc dỗi hờn, Duyên trời định sẵn, nước non một lòng.
Màn sương buồn vương sầu trong đêm thâu. Người nơi đâu, tôi tìm người nơi đâu? Khi tình người chìm dần trong phù du, Khi tình đời lần hoài theo mùa thu.
Tình người trao, tôi mang gieo vào lòng, Còn tình tôi, người mang gieo vào sông. Cho ngày buồn, tôi làm vần thơ buồn; Cho môi xinh, người cười đêm tân hôn.
Lời thề xưa, sao ai đành tìm đòi? Mà giờ này, đôi người đi đôi nơi. Rồi khi nào hai người chung đường về Và khi nào đường đời không u mê? (Đây là bài thơ được sử dụng toàn vần bằng)