Dương liễu tượng trưng cho sự ly biệt. Thơ Vương Xương Linh có câu "Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu" (Bỗng thấy màu dương liễu xanh rờn ở đầu đường, Chợt hối hận vì đã để chàng chịu phong hầu tòng quân đánh giặc). Trong Chinh phụ ngâm cũng có dùng lại cảnh này, Đoàn Thị Điểm dịch là "Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu, Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong", đó là cảnh khuê phụ có chồng chinh chiến, nhìn màu dương liễu xanh rờn mà tiếc cho tuổi thanh xuân của mình chôn vùi trong chốn khuê phòng.
Xưa phía đông thành Trường An có cầu tên gọi Bá Kiều, người ta tiễn nhau thường đưa đến đây rồi bẻ liễu tặng, về sau từ "chiết liễu" (bẻ liễu) được dùng để chỉ sự ly biệt. "Chiết liễu" còn trở thành tên một điệu hát rất hay được nhắc tới trong Đường thi, nhất là những bài biên tái, chỉ nỗi lòng của kẻ chinh chiến xa nhà. Lý Bạch: "Thử dạ khúc trung văn 'Chiết liễu', Hà nhân bất khởi cố viên tình" (Tối nay trong khúc sáo của người thổi dưới thành có nghe thấy bài 'Chiết liễu', Thử hỏi có ai mà không dấy nỗi nhớ nhà?).
Nói chung thơ tống biệt đời Đường có hình ảnh dương liễu rất nhiều.
Trịnh Cốc:
Dương Tử giang đầu dương liễu xuân,
Dương hoa sầu sát độ giang nhân.
Sổ thanh phong địch ly đình vãn,
Quân hướng Tiêu Tương, ngã hướng Tần.
(Đầu dòng Dương Tử, dương liễu xuân,
Hoa liễu làm buồn chết kẻ sang sông.
Vài tiếng sáo trong gió trong buổi chiều bên đình ly biệt,
Anh hướng Tiêu Tương (sang Sở), tôi hướng về Tần)
Cành dương liễu còn gắn với câu chuyện ly biệt giữa Hàn Hoằng và nàng họ Liễu đã thành điển tích mà không ai đọc cổ thi không biết. Chữ Liễu trong họ đó trùng với chữ liễu là cây liễu, và được Hàn Hoằng viết bài thơ mang ẩn ý nàng như một cành liễu, không rõ đã có ai bẻ hay chưa. Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng nhắc tới: "Khi về hỏi liễu Chương Đài, Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay".
Cành dương liễu rất mềm, không vươn thẳng ra được mà rủ xuống, vì vậy mới nói: Đừng cho rằng đó chỉ là một cành cây mềm yếu, (Vì) nó đã làm tan nát bao nhiêu tấm lòng ly biệt. Tất nhiên lòng tan nát là vì kẻ ở người đi chứ đâu vì cành liễu, nói như vậy cũng giống như là "Yên ba giang thượng sử nhân sầu" mà thôi.
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.