Bông Dã Quỳ, Ba Mươi Năm, Còn Nở…
Khi những đám dã quỳ khảm vàng phố núi
Mây cũng len lén vàng trong chút ráng hoàng hôn
Áo trắng ngoài kia, một thoáng lạ lùng
Óng ánh sắc tơ vàng theo bờ vai, chảy xuống
Và hồn anh cũng tan về muôn hướng
Đại dương nào dung trăm nhánh sông Mê?
Nhân gian như đứng im, khi bước tiểu thơ về
Phố tròn mắt – cả mùa thu nín thở
Dốc thấp dốc cao, những hàng cây trăn trở
Níu lá ngừng rơi, e động nhịp tim non
Giữa lồng ngực anh – chao chác rung dồn
Có một đóa dã quỳ, thao thức nở...
Ba mươi năm trở về, đón ta, quay quắt phố
Pleiku mềm như gió đẩy đưa nhau
Có giận dỗi gì không, mà xanh biếc một màu
Mà lá rụng thế kia ? Mà tường rêu đến vậy ?
Có dăm đóa dã quỳ nem nép ấy
Nở buồn thiu bên vạt cỏ, lẻ loi
Chút ngượng ngùng, ta gọi, Pleiku ơi !
Ta mềm hơn gió, ta mềm như hơi thở...
Cứ tâm niệm đã tàn tro, nguội lửa
Bước quay về, lại cháy đỏ một trời thương
Phố lạ lùng, đâu chắc được, những Hùng Vương...
Những Phú Quốc, Đình Phùng, Minh Thế...
Hé ký ức, còn những gì thêm nữa
Chỉ thầm thì, khẽ nhé ! Pleiku ơi...
Trường xưa ơi, và áo tiểu thơ ơi
Bay về đâu, giữa vòng đời luân lạc...
Ba mươi năm trở về, còn tương tư khúc nhạc
Lũ dế xưa tấu dưới cội thông già
Tan trường chiều rước lễ bước ai qua
Tà vướng vít, mắt ai nhìn thăm thẳm
Ai nhớ ? ai quên ? và ai đăm đắm ?
Ai giăng sợi tơ vương ? ai thổi khói sương mù ?
Pleiku của ai còn đứng đó, ngây ngô
Một chút nắng rơi vào
Làm long lanh khóe mắt
Pleiku của ai, chiều nay vàng vọt
Lá buồn xơ lác đác rụng vô hồn...
Đóa dã quỳ lem lém sắc vàng buông
Lạc lõng chiều Pleiku, ngộp thở
Đang ở giữa lòng, vẫn đang trăn trở nhớ
Ba mươi năm gặp lại đóa hoa xưa
Những thiệt tình thơ dại có qua chưa ?
Mà triu trĩu màu dã quỳ - nặng vậy !
Pleiku khóc, một chiều ta ngoảnh lại...
-----
TTSH
Không thể ghét khi yêu còn chưa đủ,
Không thể quên khi nổi nhớ vẫn đong đầy