"Nếu em ngồi bên anh, cầm tay anh rất nhẹ ... anh có bình yên như lúc trước?"
...
^_^...^_^...
Nếu em ngồi bên Anh lúc này, em sẽ không cầm tay anh rất nhẹ mà em muốn anh sẽ nắm chặt tay em...để em cảm nhận và hiểu được Anh là thực cũng như những gì chúng ta đã có là thực...
Cuộc sống luôn muốn sự nhẹ nhàng bay bổng và cho đấy là sự lãng mạn nhưng...
Với em, em thích và muốn những điều thật, ở mặt đất và sát cạnh em...chứ không phải là mỏng manh như thế ^_^...bởi em sợ một ngày nào đấy, gió sẽ cuốn những mỏng manh ấy đi xa, em không có đôi cánh nên không thể bay theo mà nếu đứng nhìn những gì mà mình yêu quý bị cuốn đi...thật lòng em không cam tâm tý nào cả...Nên...
Dù không có đôi cánh, nhưng em có đôi bàn tay và anh cũng thế, vậy thì hãy nắm chặt tay em ...và em cũng thế...để những vụn vặt, đan xen, những cơn gió lạ không cuốn anh đi trong những lúc em vắng nhà...
Và...
Khi anh đã nắm chặt tay em, khi bàn tay của em nằm trong bàn tay to lớn và ấm áp của anh, khi bàn tay của anh bao bọc , che chở những yêu thương của chúng mình...ta bình yên đấy chứ, sự bình yên vô giá...những phút giây như thế...giúp em hiểu thế nào là hạnh phúc...anh có hiểu không?
Nhưng...
Đã hơn một lần, khi em trở về sau chuyến đi xa, anh đón em sau một bó hoa rực rỡ và một vòng tay không còn chặt nữa...những cái gai của hoa hồng không còn khe khẽ nép vào em như ngày nào anh cuống cuồng chạy đi tìm em khi máy bay vừa đáp, rồi cười rạng rỡ chạy đến bên em, ôm chặt lấy em mặc kệ những người xung quanh, mặc kệ em ngượng ngùng giấu mặt sau bờ vai anh hạnh phúc...những cái gai hoa hồng khi ấy mềm mại lạ, chúng như có mắt ý, khe khẽ nép vào em...lúc ấy em nghĩ: Mọi người nghĩ thế nào ấy chứ, hoa hồng có gai, nhưng là những chiếc gai lụa, chỉ tượng trưng thôi, có bao giờ làm em chảy máu đâu dù nó đang ghì sát vào người em đây mà...
Khi ấy anh bảo: Chúng nó bị anh mua chuộc rồi, anh sẽ đánh thật đau nếu chúng làm em chảy máu...
Khi ấy mắt anh ngập tràn hạnh phúc, nhìn vào đôi mắt ấy, hình ảnh em ngập tràn...có phải khi ấy anh rất BÌNH YÊN...
Nhưng điều ấy cũng khá lâu rồi, để rồi khi em cảm nhận cái hơn một lần đấy...hoa hồng vẫn rực rỡ, anh vẫn đến đón em về sau mỗi chuyến đi, vẫn tìm em trong đám đông giữa sảnh chờ quen thuộc...nhưng vòng tay của anh không còn chặt như trước...không chặt mà sao những chiếc gai hoa hồng vẫn chạm được vào người em, làm em đau...khi nghe em kêu lên, anh vội vàng xin lỗi và bó hoa được chuyển về phía sau lưng em...vòng tay vẫn không chặt...trong vòng tay đón em về hôm ấy, em cảm nhận nhịp đập của trái tim anh không còn luống cuống như xưa, dù hôm ấy, anh tránh nhìn vào mắt em, dù hôm ấy...anh vụng về như một chàng trai lần đầu tiên đi đến nơi hẹn...Em tự khoả lấp mình: Có phải anh buồn vì em cứ cách xa....Tự dưng, một tình yêu dành cho anh muốn vượt ra mọi điều khuôn phép...muốn cho anh hiểu, em thật lòng yêu anh, muốn cho anh hiểu, em thật lòng muốn đến với anh, muốn cho anh điều bất ngờ sau những chuyến đi em thật lòng đã yêu quý mẹ Anh như mẹ của mình...Muốn nói với anh nhiều lắm...và cũng tự khoả lấp mình, cô bán hoa hôm ấy đã gói hoa không khéo và chắc là vòng tay của anh hôm ấy chặt hơn, sát hơn để em cảm nhận được sự đau khi chạm phải gai của hoa hồng...
Em là thế, vẫn hay có những suy nghĩ vẫn vơ như thế...
Nhưng...
Em đã tự dối mình bằng những điều như thế bởi sau này, khi mọi việc rõ ràng hơn...em hiểu dù tình yêu của em lớn đến đâu, dù em có khoả lấp cảm xúc mình bằng hàng trăm lời giải thích...khi trong mắt anh chỉ còn sự lúng tùng, hình ảnh em chỉ ẩn hiện mà thôi, và khi những cái gai hoa hồng chạm vào người em...em hiểu Anh đang KHÔNG BÌNH YÊN dù em đang ở cạnh..., dù em đang nắm chặt tay anh và dù anh vẫn đang cầm bàn tay em nhưng em cảm giác cái lạnh của cơn gió lạ đang lùa vào những kẽ tay...để rồi sau những ngày ấy, nhừng bình yên vốn có của em bất chợt rơi rụng dần...và em biết sau những ngày ấy ANH CŨNG KHÔNG BÌNH YÊN...
CÓ PHẢI CƠN GIÓ LẠ ĐÃ THỔI ĐI NHỮNG BÌNH YÊN KHÔNG ANH?
Hay là những chiếc gai lụa của hoa hồng theo thời gian đã dần cứng cáp để cho em hiểu rằng: Triết lý về sự có gai và khi đâm vào da thịt sẽ đau...của mọi người là đúng, em cũng vậy nên sẽ không ngoại lệ ...ĐÚNG KHÔNG ANH?
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...