Thơ » Nga » Yuliya Drunina
Đăng bởi hongha83 vào 02/03/2024 08:39, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 02/03/2024 09:21
Я любила твой смех, твой голос.
Я за душу твою боролась.
А душа-то была чужою,
А душа-то была со ржою.
Но твердила любовь: - Так что же?
Эту ржавчину уничтожу!
Были бури. И были штили.
Ах, какие пожары были!
Только вот ведь какое дело -
В том огне я одна горела:
Ржа навеки осталась ржою,
А чужая душа - чужою...
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 02/03/2024 08:39
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 02/03/2024 09:21
Em yêu anh, yêu giọng nói tiếng cười,
Em vật vã vì tâm hồn anh đó.
Mà tâm hồn với em sao xa lạ,
Mà tâm hồn mang vết gỉ sét to.
Nhưng tình yêu khẳng định: - Chẳng phải lo!
Một tay ta sẽ đánh bay vết gỉ!
Đã từng trải bão giông. Đã bình yên sau bão tố!
Và chao ôi, những đám cháy bừng bừng!
Riêng điều này liệu ai có thấu chăng –
Chỉ mình em đã cháy trong ngọn lửa:
Vết gỉ sét vẫn luôn luôn còn đó,
Và tâm hồn xa lạ – vẫn xa lạ như xưa...
Gửi bởi hongha83 ngày 23/10/2024 22:23
Tôi yêu tiếng cười, yêu mái tóc anh,
Tôi làm hết sức mình để chiếm trái tim anh.
Nhưng tim anh là trái tim lạnh nhạt,
Nhưng tim anh là trái tim dỉ nát.
Thế mà tình yêu nói: Không sao!
Các dỉ ấy rồi sẽ làm sạch!
Và tiếp đến là lặng yên,
Là mưa dông,
Là sóng dậy,
Là bừng bừng lửa cháy...
Và trong ngọn lửa ấy, than ôi,
Người bị cháy là tôi.
Còn dỉ nát vẫn suốt đời dỉ nát,
Và tim anh vẫn là tim lạnh nhạt!