Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Sách » Chân dung nhà văn (1992)
Đăng bởi @Lá@ vào 26/10/2008 02:28
Điêu tàn ư? Đâu chỉ có điêu tàn
Ta nghĩ tới vàng sao từ thuở ấy
Chim báo bão, lựa chiều cơn gió dậy
Lựa ánh sáng trên đầu mà thay đổi sắc phù sa
Thay đổi cả cơn mơ
Ai dám bảo con tầu không mộng tưởng
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
Lòng ta cũng như tầu, ta cũng uống
Mặt anh em trong suối cạn hội nhà văn.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi @Lá@ ngày 25/10/2008 02:30
...Tôi không nghĩ mình đứng ngoài cuộc để phán xét, mà muốn làm cặp mắt thứ hai trong mỗi bài thơ để tự bạch, tự cảm thông với mình và cũng tự giận mình. Tôi vốn yêu thích và kính phục tài thơ Chế Lan Viên, nhưng bài thơ tôi viết về ông lại nói khía cạnh khác. Mỗi lần gặp lại tôi ông lại tỏ ra rất thân thiện. Điều đó làm cho tôi bối rối, phải chăng ông đã hiểu điều gì đó về ông về tôi.
-Xuân Sách-
Gửi bởi bao anh ngày 04/04/2010 01:30
Em nhớ bác xưa thường trèo lên tháp cổ
Chuyên suy tư những chuyện của ma Hời
Khi tiếp đất bác neo vào thế sự
Bằng giọng thơ trăn trở nhất trên đời
Thế mới hay rằng thơ là khó viết
Bác đi rồi em chăng biết tìm ai
Trời Quảng trị xanh một màu thiết
Em như người lạc lối giưa ban mai !