Thơ » Mỹ » Walt Whitman » Lá cỏ
And who art thou? said I to the soft-falling shower,
Which, strange to tell, gave me an answer, as here translated:
I am the Poem of Earth, said the voice of the rain,
Eternal I rise impalpable out of the land and the bottomless sea,
Upward to heaven, whence, vaguely form'd, altogether changed, and yet the same,
I descend to lave the drouths, atomies, dust-layers of the globe,
And all that in them without me were seeds only, latent, unborn;
And forever, by day and night, I give back life to my own origin, and make pure and beautify it;
(For song, issuing from its birth-place, after fulfilment, wandering,
Reck'd or unreck'd, duly with love returns.)
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 10/12/2015 13:12
Có 1 người thích
Và mi là ai? Tôi đã nói dưới giọt rơi mềm mại của mưa rào,
Mà, lạ lùng thay để kể, mưa đã có câu trả lời cho tôi, như thể được phiên dịch:
Tôi là Bài thơ của Trái đất, đã nói tiếng nói của mưa,
Vĩnh viễn khó nhận thấy tôi mọc lên thoát ra khỏi đất và biển không đáy,
Hướng đến thiên đường, do căn nguyên nào tạo nên hình dáng mơ hồ ngờ ngợ, tuy cũng giống nhau nhưng đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi trở xuống để tắm táp cho sự khô hạn, cho nguyên tử và các lớp bụi của địa cầu,
Và tất cả những gì mà trong đó không có tôi làm hạt giống duy nhất, còn tiềm ẩn chưa sinh ra,
Và mãi mãi, cả ngày lẫn đêm, tôi trả lại cho cuộc đời, cho nguồn gốc của riêng tôi, làm thuần khiết và điểm tô vẻ đẹp cho nó,
(Cho bài ca, phát hành từ nơi sinh, sau khi đã hoàn thành, lang bạt,
Băn koăn hay không băn khoăn, miễn sao thích đáng với tình yêu trở lại.)