Thơ » Mỹ » Walt Whitman » Lá cỏ » Bài hát chính tôi
Has any one supposed it lucky to be born?
I hasten to inform him or her it is just as lucky to die, and I know it.
I pass death with the dying and birth with the new-wash’d babe, and am not contain’d between my hat and boots,
And peruse manifold objects, no two alike and every one good,
The earth good and the stars good, and their adjuncts all good.
I am not an earth nor an adjunct of an earth,
I am the mate and companion of people, all just as immortal and fathomless as myself,
(They do not know how immortal, but I know.)
Every kind for itself and its own, for me mine male and female,
For me those that have been boys and that love women,
For me the man that is proud and feels how it stings to be slighted,
For me the sweet-heart and the old maid, for me mothers and the mothers of mothers,
For me lips that have smiled, eyes that have shed tears,
For me children and the begetters of children.
Undrape! you are not guilty to me, nor stale nor discarded,
I see through the broadcloth and gingham whether or no,
And am around, tenacious, acquisitive, tireless, and cannot be shaken away.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 12/04/2008 02:27
Ai đấy nghĩ rằng sinh ra trên đời này là hạnh phúc?
Tôi vội vàng nói với người này (anh hoặc chị) rằng chết cũng là hạnh phúc, tôi biết điều này.
Tôi chết cùng với người đang chết và sinh ra cùng đứa bé vừa sinh, tôi ở giữa mũ và giày
Tôi nhìn thấy những vật khác nhau, không cái nào giống cái nào, mọi thứ đều tốt đẹp
Mặt đất tốt, những ngôi sao cũng tốt và những thứ phụ thuộc vào cũng tốt.
Tôi không phải là đất mà cũng chẳng phải là những thứ phụ thuộc của đất đai
Tôi là đồng chí, là bạn của mọi người, họ cũng là những người bất tử như tôi
(Họ không biết rằng họ bất tử nhưng tôi biết.)
Mọi thứ đều tồn tại tự thân và vì những cái của mình, với tôi là những gì thuộc về đàn ông và phụ nữ
Với tôi, đấy là những chàng trai, những người biết yêu thương phụ nữ
Với tôi, đấy là những người đàn ông kiêu hãnh, biết không để ai xúc phạm điều gì
Với tôi, đấy là người tình và cô gái già quá lứa, là những người mẹ, những cụ bà
Với tôi, đấy là những bờ môi hay cười, những đôi mắt nhiều khi rơi lệ
Với tôi, đấy là con trẻ và những người sinh ra con trẻ.
Hãy buông tấm màn trang trí! Quí vị chẳng có gì sai trái với tôi, không có ai là người xưa cũ, bị thải hồi
Tôi nhìn xuyên qua vải bông kẻ, vải len mỏng khổ đôi
Tôi có mặt ở khắp nơi, giữa những người kiên trì, những người biết tiếp thu, những người đầy sinh lực, và quí vị không thể nào xa tôi được.
Liệu có ai cho sinh là một điều may mắn?
Xin thông báo ngay với anh với chị: sinh tử đều may mắn như nhau, và tôi biết chắc điều này
Tôi đã trải cái chết với người đang chết, trải sự sinh với trẻ sơ sinh vừa mới tắm, và con người tôi không chỉ là khúc thịt giữa cái mũ đội đầu và đôi ủng dưới chân
Tôi nghiền ngẫm cơ man nào sự vật, không hề có hai thứ giống nhau và thứ nào cũng tốt
Trái đất tốt, những vì sao tốt, và mọi thứ phụ tùng thảy đều tốt hết
Tôi không là trái đất cũng không là phụ tùng trái đất
Tôi là kẻ tâm giao, là bạn đường thiên hạ, thảy đều vô biên bất tử như tôi
(Họ không biết mình bất tử đến thế nào, nhưng tôi, tôi biết)
Loài nào cũng vì mình và vì thân thuộc của mình
loài của tôi vì tôi, cả nam lẫn nữ
Vì tôi những ai đã từng thanh niên và từng yêu đàn bà
Vì tôi người đàn ông kiêu hãnh lòng nhói đau vì thói đời khinh thị
Vì tôi người tình nhân và cô gái lỡ thì, những bà mẹ và những bà mẹ đẻ ra bà mẹ
Vì tôi những cặp môi từng mỉm cười, những đôi mắt từng nhỏ lệ
Vì tôi đám trẻ thơ và những người sinh ra đám trẻ thơ
Cởi áo quần ra! trước mắt tôi, các người không có tội gì, không đáng chán, không thể ai vứt bỏ
Tôi nhìn xuyên vải vóc dạ len và biết có thật vậy hay không
Và tôi quanh quẩn bên các người, kiên trì, thèm khát, không biết mệt là gì, không thể ai xua đi nơi khác