Và đợi, và chờ... Và bầu trời Gieruxalem
Không còn gì mang dấu vết của em

Chẳng biết nữa (mà tuổi già cứ tới!
liệu anh còn đến được Luân Đôn
và với em liệu có được ôm hôn?
Rượu cô-nhắc, nỗi buồn, cơn rét run, từ sáng
ôi Maria! tên em - ngày một thấy lãng quên

Tấm ảnh em làm bạn với anh
trên mọi nẻo đường viễn xứ
Anh không thể sống khác ngày xưa, nếp cũ
buổi sáng: chào em!
và buổi tối: ngủ ngon đi em!
Anh vẫn nói với em hàng ngày như vậy đấy

Anh mở ống tiền - ống để dành những phút
đã chìm vào vĩnh viễn vô cùng
Tất cả đều im lặng, trống không
Mà hoa khô, có nổi hạt là thơ dành em đó

Em đã vứt chuỗi hạt này qua cửa sổ
để rơi vào vô tận... Bây gời
bên ngoài cửa sổ, trời mưa, bên trong tâm hồn, trời tối
tất cả là sa mạc hoang vu

Còn bông hoa này và dòng thư khô héo nọ
trong những bức thư đốt trước phút lên đường
Như thầy pháp của tình ca, anh ngó
lên trời sao sâu thẳm khôn cùng

Ô đâu rồi, chòm sao Thần Nông
và em yêu, em ở nơi nào?
Bản trường ca, anh đã viết xong
những ước mơ đứt đoạn

Giá mỗi ngày, bằng bưu điện hàng không
sáng anh viết: "Chào em yêu dấu!"
và buổi chiều: "Em hãy ngủ ngon"
Nhưng thư mất, và anh mất nốt


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)