Thơ » Nga » Vladimir Vysotsky
Đăng bởi Vanachi vào 30/01/2019 16:07
Моим друзьям — поэтам
Кто кончил жизнь трагически — тот истинный поэт,
А если в точный срок — так в полной мере.
На цифре 26 один шагнул под пистолет,
Другой же — в петлю слазил в «Англетере».
А в тридцать три Христу — Он был поэт, он говорил:
«Да не убий! Убьешь — везде найду, мол», —
Но — гвозди ему в руки, чтоб чего не сотворил,
Чтоб не писал и ни о чем не думал.
С меня при цифре 37 в момент слетает хмель.
Вот и сейчас — как холодом подуло:
Под эту цифру Пушкин подгадал себе дуэль
И Маяковский лег виском на дуло.
Задержимся на цифре 37. Коварен бог —
Ребром вопрос поставил: или — или.
На этом рубеже легли и Байрон, и Рембо.
А нынешние — как-то проскочили.
Дуэль не состоялась или перенесена,
А в тридцать три распяли, но не сильно.
А в тридцать семь — не кровь, да что там кровь — и седина
Испачкала виски не так обильно.
Слабо стреляться? В пятки, мол, давно ушла душа?
Терпенье, психопаты и кликуши!
Поэты ходят пятками по лезвию ножа
И режут в кровь свои босые души.
На слово «длинношеее» в конце пришлось три «е».
Укоротить поэта! — вывод ясен.
И нож в него, но счастлив он висеть на острие,
Зарезанный за то, что был опасен.
Жалею вас, приверженцы фатальных дат и цифр!
Томитесь, как наложницы в гареме:
Срок жизни увеличился, и, может быть, концы
Поэтов отодвинулись на время!
Да, правда, шея длинная — приманка для петли,
И грудь — мишень для стрел, но не спешите.
Ушедшие не датами бессмертье обрели,
Так что живых не очень торопите!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi các bạn tôi - các nhà thơ
Ai kết liễu đời mình bi tráng - người là thi sĩ đích thực,
Và nếu đúng ngày đúng tháng - thì càng trọn vẹn nhà thơ!
Ở con số 26 một thi sĩ sải bước dưới tầm súng ngắm,
Còn một người chui cổ vào thòng lọng trong khách sạn Angleterre...
Từng là thi sĩ, năm 33 tuổi Chúa Giê-su răn dạy:
“Chớ giết người! Xuống tay là ta tìm ra ngươi bất cứ nơi nào!”
Nhưng cứ đóng đinh vào tay ngài là ngài không làm gì nổi,
Không viết và không cả nghĩ xa xôi!
Tuổi 37 tôi bừng tỉnh cơn say,
Cũng như giờ đây - cơn gió lùa về ớn lạnh:
Tuổi này Pushkin tiên liệu cho mình màn đấu súng,
Còn Maiakovski nằm bên họng súng gí thái dương.
Ta mắc kẹt ở số 37. Thượng đế thật là quỷ quyệt
Ra tối hậu thư - được ăn cả ngã về không!
Cả Byron lẫn Rambo từng nằm lại lằn ranh sống-chết,
Mà lũ người ngày nay lại dễ dàng trượt qua giới hạn này!
Đấu súng không thành hoặc rời đi ngày khác,
Năm 33 tuổi được nương tay khi đóng đinh câu rút,
Còn tuổi 37 - không có máu, máu me gì chứ - chỉ là đám tóc bạc
Nham nhở chưa nhuộm đầy thái dương.
- Tự sát không đến cùng? Bắn vào gót chân, trời ạ, liêm sỉ ở đâu?
Kiên nhẫn đi, hỡi lũ biến thái và khùng điên đang gào thét!
Các thi sĩ lướt gót chân trên lưỡi dao thần chết
Khía tứa máu tâm hồn mình trong trẻo, nguyên sơ...
Trong từ “Cổ ccao...” có đến 3 chữ “c”
Phải rút ngắn lại vận số nhà thơ - kết luận này rõ chắc,
Xọc dao vào anh ta, nhưng người thơ mãn nguyện treo mình trên lưỡi sắc
Sẵn sàng cho cuộc phân thây bởi anh ta là nhân tố hiểm nguy.
Ta thương hại các người, những tín đồ của tháng ngày và những con số tiền định,
Các người rã rời như con tin trong lãnh cung:
Hạn sống được kéo dài, và có thể cái kết của nhà thơ
Được tạm hoãn lại một thời gian, hãy nhớ!
Ừ, đúng thôi, cái cần cổ dài kia
Là điểm ngắm của cuộn dây thòng lọng,
Còn vồng ngực kia là đích đến của mũi tên, nhưng chớ quá vội vàng!
Người đã khuất trở nên bất tử đâu phải nhờ tờ lịch ghi ngày tháng,
Bởi thế cũng đừng hối thúc người đang sống trần gian...