Баллада о любви

Когда вода Всемирного потопа
Вернулась вновь в границы берегов,
Из пены уходящего потока
На берег тихо выбралась Любовь -
И растворилась в воздухе до срока,
А срока было - сорок сороков...

И чудаки - еще такие есть -
Вдыхают полной грудью эту смесь,
И ни наград не ждут, ни наказанья, -
И, думая, что дышат просто так,
Они внезапно попадают в такт
Такого же - неровного - дыханья.

Я поля влюбленным постелю -
Пусть поют во сне и наяву!..
Я дышу, и значит - я люблю!
Я люблю, и значит - я живу!

И много будет странствий и скитаний:
Страна Любви - великая страна!
И с рыцарей своих - для испытаний -
Все строже станет спрашивать она:
Потребует разлук и расстояний,
Лишит покоя, отдыха и сна...

Но вспять безумцев не поворотить -
Они уже согласны заплатить:
Любой ценой - и жизнью бы рискнули, -
Чтобы не дать порвать, чтоб сохранить
Волшебную невидимую нить,
Которую меж ними протянули.

Я поля влюбленным постелю -
Пусть поют во сне и наяву!..
Я дышу, и значит - я люблю!
Я люблю, и значит - я живу!

Но многих захлебнувшихся любовью
Не докричишься - сколько не зови, -
Им счет ведут молва и пустословье,
Но этот счет замешан на крови.
А мы поставим свечи в изголовье
Погибших от невиданной любви...

И душам их дано бродить в цветах,
Их голосам дано сливаться в такт,
И вечностью дышать в одно дыханье,
И встретиться - со вздохом на устах -
На хрупких переправах и мостах,
На узких перекрестках мирозданья.

Свежий ветер избранных пьянил,
С ног сбивал, из мертвых воскрешал, -
Потому что если не любил -
Значит, и не жил, и не дышал!

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Lương Thanh

Khi dòng nước của cơn Đại hồng thủy
Quay trở lại lần nữa với bến bờ
Thì từ bọt của dòng nước xưa kia
Tình yêu thoát lên bờ trong lặng lẽ
Và tan trong không khí đến hạn kỳ
Mà hạn kỳ thì có nhiều vô kể.

Và hãy vẫn còn những người ngớ ngẩn
Thở đầy căng cái thứ hỗn hợp này
Họ không chờ hình phạt hay phần thưởng
Mà chỉ nghĩ rằng hít thở vậy thôi
Họ rơi vào nhịp thở không bằng phẳng
Nhịp thở như vầy – nhịp thở chơi vơi.

Tôi trải giường cho những kẻ đang yêu
Để họ hát cả ngoài đời, trong mộng!..
Tôi đang thở  – nghĩa là tôi đang yêu!
Tôi đang yêu – nghĩa là tôi đang sống!

Và sẽ có nhiều giang hồ phiêu bạt:
Xứ sở tình yêu, xứ sở mênh mông!
Tình thử thách những hiệp sĩ của mình
Cứ mỗi ngày vặn hỏi càng nghiêm khắc:
Tình đòi hỏi chia ly và khoảng cách
Không nghỉ ngơi, không cho ngủ cho yên.

Nhưng không quay lại những kẻ điên cuồng
Mà họ bằng lòng trả bằng mọi giá
Sẵn sàng mạo hiểm cả cuộc đời mình
Để cho không làm rách và để giữ
Sợi chỉ thần tiên, sợi chỉ vô hình
Mà người ta đã căng ra giữa họ.

Tôi trải giường cho những kẻ đang yêu
Để họ hát cả ngoài đời, trong mộng!..
Tôi đang thở  – nghĩa là tôi đang yêu!
Tôi đang yêu – nghĩa là tôi đang sống!

Nhưng có khối kẻ chết ngạt vì tình
Gọi tình yêu nhưng chưa từng gọi đến
Biết bao nhiêu trống vắng với tin đồn
Nhưng tổng số này ngâm trong máu nóng.
Còn ta đặt những ngọn nến đầu giường
Thờ những kẻ chết mà chưa được nhận.

Linh hồn họ trong cỏ hoa thơ thẩn
Giọng nói rồi sẽ hòa nhập cùng nhau
Và một nhịp thở cùng chung vĩnh viễn
Thổn thức trên môi – khi họ gặp nhau
Trên bến đò ngang run rẩy, trên cầu
Và trên những ngã tư đời chật lắm.

Cơn gió mát làm say người được chọn
Quấn bàn chân, làm người chết hồi sinh
Bởi vì rằng, nếu như bạn chưa từng
Yêu – nghĩa là chưa thở và chưa sống.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của (Không rõ)

The ballad of love

The Flood had just returned to ocean quarters,
The olive twigs were gotten by the dove,
And off the foam of retreating waters
Ashore crept something by the name of Love,
And then for many centuries this squatter
Dissolved and faded in the air above...

Since then you always see a pair who has
Inhaled into their hearts this toxic gas;
Their lives continue in the usual rhythm -
Anticipating nothing to occur
They suddenly start breathing in accord
With someone else’s hot, uneven breathing...

Feeling’s born. It should not come and go,
And we all must realize its gist -
If you say “I love” - it means as though
You would say “I breathe” or “I exist”.

And there will be lots of far-off missions -
The land of Love is an enormous land.
The knights of Love are tested by partitions,
‘Cause Love and Parting go hand in hand;
Love always brings the knights to full submission,
Yet no repose, no rest these knights demand.

But having lost their heads they go on,
And even ready their lives to pawn,
Appalled by nothing, be it dire or gruesome,
They only want to save a magic thread,
Which has begun invisibly to spread,
To stretch and string between the loving twosome...

Winds of Love inspired darlings so
That they even from the dead retrieved -
If you never loved then you should know
That you never breathed nor ever lived!

But in their love a lot of darlings choked,
They went away and back they never came.
With blood and tears their stories soaked,
But gossip never spared their names,
Though only love their deadly end provoked -
Let’s kindle in their honor candle flames...

Their souls roam through the grassy dales,
Their voices merge into harmonic scales,
They breathe in the eternity together...
They meet each other on the narrow trails,
On shaky bridges over misty vales,
On crossroads of the Universe they gather...

Leave the lovers in the fields alone,
Wish they’d never finish their song...
If I breathe - it means that I’m in love,
I’m in love - it means that I’m alive!

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của (Không rõ)

A ballad about love

When the Flood’s waters started to abate
And waves ceased over all the earth to roam,
Love crawled ashore, bedraggled and sedate,
Out of the muddy whirlpools and the foam,
And vanished into thin air to await
Its time - though who could say when it would come?

There are some people - very funny creatures -
Who will breathe deeply of this heady mixture.
Expecting no reward, nor bent on grieving,
Without a thought for anything sublime,
They suddenly begin to breathe in time
With someone else’s quick, uneven breathing.

I’ll make lovers’ beds of fields and groves,
Let them sing, awake and in their sleep!..
I am breathing, that means I’m in love!
I’m in love, and that means I’m alive!

There will be years of wandering through hills
And valleys, for the Land of Love is vast.
It’ll put its knights through rigorous ordeals
To test their love, to see how it will last.
It’ll call for distances and silences, it will
Deprive them of their sleep and quiet and rest...

You cannot drive the madmen back - they say,
Just name the price, and we will promptly pay.
They’ll pay the highest price - they’ll risk their lives
To keep the thread from breaking, to prevent
The magic golden thread from being rent -
The flimsiest and the strongest of all ties.

I’ll make lovers’ beds of fields and groves,
Let them sing, awake and in their sleep!..
I am breathing, that means I’m in love!
I’m in love, and that means I’m alive!

But oh, how many lovers must have choked
On love, and hear no calls, however loud!
They figure in malicious idle talk.
Their names, though, should be written down in blood,
And we’ll light candles for the hearts that broke,
That loved not wisely, and were too well loved...

Their souls will wander among flowers, their song
Will fly to heaven in heavenly unison,
They’ll breathe eternity, as if reciting verse,
And with a sigh for hapless golden dreams,
They’ll meet on bridges across timeless streams,
On narrow crossroads of the universe.

Fresh winds cheered the chosen like strong mead,
Raised them from the dead, and turned their head;
If you have not loved - you have not lived,
If you have not loved - you have been dead!

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của (Không rõ)

Ballade über die Liebe

Als einst der Sintflut fürchterliche Wogen
verschwanden an des Meeres fernem Rand,
kam aus dem Schaum ans Trockene gezogen
die Liebe still und kletterte an Land
und ist dann mit der Luft davongeflogen,
mit der sie sich für alle Zeit verband.

Der Menschheit Rest erhob sich jung und frisch,
sie sogen in die Lungen das Gemisch,
und dachten nicht an Lohn oder an Strafen,
sie fingen an zu atmen einfach so,
ein Miteinander gab es nirgendwo,
bis plötzlich alle doch den Rhythmus trafen.

Nur Gefühle, die es heute gibt,
sind noch lange auf dem Meer geschwebt,
so die Einsicht: Nur ein Mensch, der liebt,
merkt, daß er auch atmet, daß er lebt.

Und viele Pilgerstraßen wird es geben -
die Liebe hat ein riesengroßes Reich.
Sie fordert häufig ritterliches Streben
von ihren Helden und auf einen Streich
die Trennung auch, das Auseinanderleben,
und raubt uns Ruhe, Rast und Schlaf zugleich.

Doch diese Toren führt kein Weg zurück,
sie sind bereit zu zahlen für ihr Glück
den höchsten Preis, ihr Leben zu riskieren,
damit nicht reißen mag, daß halte stand
so wunderbar das unsichtbare Band,
mit welchem sie sich gegenseitig führen.

Manch Erwählter, von der Luft betört,
ist gestürzt und wieder aufgetaucht.
Wer die Liebe niemals hat gespürt,
hat auch nicht gelebt und nie gehaucht.

Doch die an Liebesqual Dahingesiechten
wirst du nicht locken, rufst du noch so gut.
Sie leben fort in Tratsch und in Gerüchten,
und deren Inhalt dringt in unser Blut,
so daß wir Kerzen feierlich errichten,
wo einer, der vor Liebe starb, jetzt ruht.

Die Seelen gehn durch bunten Blütenflor,
und ihre Stimmen bilden einen Chor,
die Ewigkeit zu atmen gleichermaßen,
sie treffen seufzend sich von Zeit zu Zeit
auf Fähren und auf Brücken, groß und breit,
und auf des Universums engen Straßen.

Ich bestell den Liebenden ihr Land,
singen sie im Wachen oder Schlaf.
Weil ich atme, habe ich erkannt,
daß ich lieben, daß ich leben darf.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời