La lune était sereine et jouait sur les flots. —
La fenêtre enfin libre est ouverte à la brise,
La sultane regarde, et la mer qui se brise,
Là-bas, d'un flot d'argent brode les noirs îlots.
De ses doigts en vibrant s'échappe la guitare.
Elle écoute... Un bruit sourd frappe les sourds échos.
Est-ce un lourd vaisseau turc qui vient des eaux de Cos,
Battant l'archipel grec de sa rame tartare ?
Sont-ce des cormorans qui plongent tour à tour,
Et coupent l'eau, qui roule en perles sur leur aile ?
Est-ce un djinn qui là-haut siffle d'un voix grêle,
Et jette dans la mer les créneaux de la tour ?
Qui trouble ainsi les flots près du sérail des femmes ? —
Ni le noir cormoran, sur la vague bercé,
Ni les pierres du mur, ni le bruit cadencé
Du lourd vaisseau, rampant sur l'onde avec des rames.
Ce sont des sacs pesants, d'où partent des sanglots.
On verrait, en sondant la mer qui les promène,
Se mouvoir dans leurs flancs comme une forme humaine... —
La lune était sereine et jouait sur les flots.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Trăng tỏ dập dờn trên sóng bạc
Cửa sổ hé đón gió lùa qua
Hậu nhìn biển cả lung linh sóng
Toả ánh bạc viền đảo xám xa
Những ngón tay mềm dạo khúc lòng
Bỗng nghe tiếng đục gợn lời trong
Phải chăng thuyền Thổ từ hòn Cos
Quanh xứ Hi đang chèo suốt vòng?
Phải chăng đàn cốc thi nhau lặn
Nước đọng thành châu bám cánh dài?
Có phải thần Hồi kêu lanh lảnh
Ném vào biển cả ổ châu mai?
Vậy ai cản sóng lầu cung nữ?
Không phải đàn chim giỡn sóng cao
Không phải châu mai, không chiến hạm
Mái chèo gấp gáp lướt như lao
Mà là túi nặng đang rền rĩ
Lênh đênh biển cả dưới trời đêm
Trong túi như hình người tỉnh giấc
Dập dờn trăng tỏ sóng ru êm