Trăng tỏ dập dờn trên sóng bạc
Cửa sổ hé đón gió lùa qua
Hậu nhìn biển cả lung linh sóng
Toả ánh bạc viền đảo xám xa

Những ngón tay mềm dạo khúc lòng
Bỗng nghe tiếng đục gợn lời trong
Phải chăng thuyền Thổ từ hòn Cos
Quanh xứ Hi đang chèo suốt vòng?

Phải chăng đàn cốc thi nhau lặn
Nước đọng thành châu bám cánh dài?
Có phải thần Hồi kêu lanh lảnh
Ném vào biển cả ổ châu mai?

Vậy ai cản sóng lầu cung nữ?
Không phải đàn chim giỡn sóng cao
Không phải châu mai, không chiến hạm
Mái chèo gấp gáp lướt như lao

Mà là túi nặng đang rền rĩ
Lênh đênh biển cả dưới trời đêm
Trong túi như hình người tỉnh giấc
Dập dờn trăng tỏ sóng ru êm


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)