Lorsque l'enfant paraît

Lorsque l'enfant paraît, le cercle de famille
Applaudit à grands cris.
Son doux regard qui brille
Fait briller tous les yeux,
Et les plus tristes fronts, les plus souillés peut-être,
Se dérident soudain à voir l'enfant paraître,
Innocent et joyeux.

Soit que juin ait verdi mon seuil, ou que novembre
Fasse autour d'un grand feu vacillant dans la chambre
Les chaises se toucher,
Quand l'enfant vient, la joie arrive et nous éclaire.
On rit, on se récrie, on l'appelle, et sa mère
Tremble à le voir marcher.

Quelquefois nous parlons, en remuant la flamme,
De patrie et de Dieu, des poètes, de l'âme
Qui s'élève en priant ;
L'enfant paraît, adieu le ciel et la patrie
Et les poètes saints ! la grave causerie
S'arrête en souriant.

La nuit, quand l'homme dort, quand l'esprit rêve, à l'heure
Où l'on entend gémir, comme une voix qui pleure,
L'onde entre les roseaux,
Si l'aube tout à coup là-bas luit comme un phare,
Sa clarté dans les champs éveille une fanfare
De cloches et d'oiseaux.

Enfant, vous êtes l'aube et mon âme est la plaine
Qui des plus douces fleurs embaume son haleine
Quand vous la respirez ;
Mon âme est la forêt dont les sombres ramures
S'emplissent pour vous seul de suaves murmures
Et de rayons dorés !

Car vos beaux yeux sont pleins de douceurs infinies,
Car vos petites mains, joyeuses et bénies,
N'ont point mal fait encor ;
Jamais vos jeunes pas n'ont touché notre fange,
Tête sacrée ! enfant aux cheveux blonds ! bel ange
À l'auréole d'or !

Vous êtes parmi nous la colombe de l'arche.
Vos pieds tendres et purs n'ont point l'âge où l'on marche.
Vos ailes sont d'azur.
Sans le comprendre encor vous regardez le monde.
Double virginité ! corps où rien n'est immonde,
Âme où rien n'est impur !

Il est si beau, l'enfant, avec son doux sourire,
Sa douce bonne foi, sa voix qui veut tout dire,
Ses pleurs vite apaisés,
Laissant errer sa vue étonnée et ravie,
Offrant de toutes parts sa jeune âme à la vie
Et sa bouche aux baisers !

Seigneur ! préservez-moi, préservez ceux que j'aime,
Frères, parents, amis, et mes ennemis même
Dans le mal triomphants,
De jamais voir, Seigneur ! l'été sans fleurs vermeilles,
La cage sans oiseaux, la ruche sans abeilles,
La maison sans enfants !

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hải Đà

Khi nào bóng bé hiện ra
Gia đình mừng rỡ cả nhà reo vang
Long lanh mắt bé hiền ngoan
Mắt ai cũng sáng theo ngàn ánh thương
Những người u uẩn chán chường
Hay là cuộc sống lầm đường nhuốc nhơ
Nhìn bé vui nỗi ngây thơ
Trán ưu tư bỗng xóa mờ vết nhăn

Hạ xanh thềm ngõ hoa giăng
Hay mùa đông phủ giá băng lạnh lùng
Ngồi quanh bếp lửa bập bùng
Bé đi đến, ai cũng mừng reo vui
Lao xao kẻ nói người cười
Lẫn trong tiếng gọi mọi người nhìn nhau
Mẹ thì thấp thỏm lo âu
Nhìn em chập chững bước đầu ngẩn ngơ

Lửa hồng tí tách chuyện trò
Luận bàn tổ quốc, văn thơ, đạo đời
Nguyện cầu những lúc thảnh thơi
Thấy em đến, cả mọi người ngưng thôi
Chuyện quê hương, chuyện đất trời
Chuyện thơ phú, lẫn những lời nghiêm trang
Bé đây, mọi chuyện gác ngang
Mừng vui đón bé hân hoan nụ cười

Đêm vàng mộng điệp chơi vơi
Lắng nghe gió rít như lời khóc than
Đâu đây vỗ tiếng sóng ngàn
Bập bềnh trôi nổi giữa hàng sậy lau
Bình minh chợt đến từ đâu
Căn phòng rực sáng muôn màu đèn pha
Tiếng kêu inh ỏi vang nhà
Chim ca báo thức, chan hòa tiếng chuông

Bé xinh như ánh dương hồng
Hồn ta như thể cánh đồng mênh mang
Hương thơm ngát tỏa hoa ngàn
Thấm trong hơi thở dịu dàng bé thương
Hồn ta như thể khu rừng
Cành cao bóng lá mịt mùng thâm u
Thầm thì tiếng gió vi vu
Vàng rơi giọt nắng dịu ru bé nầy

Mắt nhìn âu yếm đẹp thay
Xinh tươi bé bỏng bàn tay thánh thần
Chẳng làm sai quấy hại thân
Bùn nhơ đâu dễ lấm chân bé hiền
Tâm hồn thanh khiết trinh nguyên
Tóc vàng óng ánh soi miền hào quang

Bồ câu như bé hiền ngoan
Tuổi thơ khó đoán bước chân dịu dàng
Biếc xanh đôi cánh nhẹ nhàng
Thế gian khó hiểu ngỡ ngàng nhìn em
Tấm thân trắng chẳng lắm lem
Linh hồn tinh khiết dịu êm mát đời

Bé xinh nở nụ cười tươi
Em cười đem lại cho đời niềm tin
Em líu lo ai cũng nhìn
Khóc, cười thích thú, ngạc nhiên mọi người
Tuổi thơ tha thiết dâng đời
Đôi môi bé bỏng như mời nụ hôn

Cầu xin Thượng Đế ban ơn
Giữ gìn cho kẻ mà con thương nhiều
Anh em, cha mẹ kính yêu
Kẻ thù, bạn hữu gặp nhiều điều may
Đừng cho họ thấy cảnh này
Mùa hè oi ả những ngày vắng hoa
Chuồng kia bặt tiếng chim ca
Tổ kia xơ xác ong đà bay xa
Cảnh nào hiu quạnh hơn là
Trẻ thơ vắng bóng căn nhà buồn tênh !

Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trần Mai Châu

Khi bé hiện ra, tất cả
Gia đình mừng rỡ hò reo
Mắt em hiền mà sáng quá
Làm cho mắt mắt ngời theo.
Những trán ưu tư dầu dãi
Hay là ô trọc nhuốc nhơ
Đều như hết nhăn, trẻ lại
Nhìn em vui nhộn, ngây thơ.

Mùa hạ cây xanh trước cổng
Hay trời giá lạnh mùa đông,
Bao nhiêu ghế ngồi xếp gọn
Chung quanh ngọn lửa bập bùng.
Bé đến, ta mừng, ta đón,
Kẻ cười, người gọi xôn xao,
Riêng mẹ trong lòng thấp thỏm
Nhìn em lẫm chẫm, ngoan nào!

Bên lửa cời than tranh cãi
Bao nhiêu là chuyện cao xa.
Bé ra, nhẹ nhàng gác lại
Linh hồn, Tổ quốc, thi ca...
Cần gì mà phân phải trái
Có em là đủ thôi mà.

Ban đêm con người yên giấc,
Lâng lâng tâm trí mơ màng.
Qua lau sậy, vàng róc rách,
Nước buồn lặng chảy miên man.
Nếu bỗng bình minh sáng chói
Loé lên như ánh hải đăng.
Thì cũng vang lên inh ỏi
Chuông reo lẫn tiếng chim mừng.
Bé là bình minh rực rỡ,
Hồn ta là cánh đồng xanh,
Hoa tươi làm thơm tất cả
Cho em thở khí trong lành.
Hồn ta là khu rừng rậm
Ngập trời cành lá âm u
vì em dạt dào toả rộng
Tia vàng lẫn tiếng êm ru.

Tay em nhỏ, hồng, thánh thiện,
Mắt em trong suốt, dịu dàng
Đầu em tóc vàng kim miện,
Chân em chưa lấm bùn than,
Em chẳng làm gì sai quấy
Trông em như một thiên thần.

...Bé ơi! Sao em đẹp vậy!
Môi em luôn nở nụ cười,
Em ưa nói chiều, nói mãi,
Em vừa khóc đấy, lại thôi.
Em đôi mắt hiền mở rộng
Lạ lùng nhìn khắp nơi nơi,
Hồn em sáng ngời cuộc sống,
Ta hôn cái miệng như mời.

Chúa ơi! Xin hãy giúp tôi,
Giúp mẹ cha, anh em, bè bạn,
Cả những người tôi đang thù hận
Sao cho khắp nẻo, mọi nơi
Đừng ai thấy cảnh ngậm ngùi:
Chim bỏ lồng, ong xa tổ,
Hè về không thơm hoa đỏ,
Trong nhà vắng trẻ đùa vui.


(Dịch tặng hai cháu Thu Trà, Bảo Trâm)

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời