Thơ » Pháp » Victor Hugo » Chiêm ngưỡng
Đăng bởi hongha83 vào 22/01/2011 05:04
Je vis un ange blanc qui passait sur ma tête ;
Son vol éblouissant apaisait la tempête,
Et faisait taire au loin la mer pleine de bruit.
— Qu’est-ce que tu viens faire, ange, dans cette nuit?
Lui dis-je. Il répondit: — Je viens prendre ton âme.
Et j’eus peur, car je vis que c’était une femme;
Et je lui dis, tremblant et lui tendant les bras:
— Que me restera-t-il? car tu t’envoleras.
Il ne répondit pas; le ciel que l’ombre assiége
S’éteignait… — Si tu prends mon âme, m’écriai-je,
Où l’emporteras-tu? montre-moi dans quel lieu.
Il se taisait toujours. — Ô passant du ciel bleu,
Es-tu la mort? lui dis-je, ou bien es-tu la vie?
Et la nuit augmentait sur mon âme ravie,
Et l’ange devint noir, et dit: — Je suis l’amour.
Mais son front sombre était plus charmant que le jour,
Et je voyais, dans l’ombre où brillaient ses prunelles,
Les astres à travers les plumes de ses ailes.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tôi thấy một thiên thần trắng bay trên đầu
Người ánh lên làm giông tố thôi gào
Làm biển ầm ì đành im lặng
Tôi hỏi:" Thiên thần, người tới làm gì trong đêm vắng"
Tôi sợ, vì thấy người là thiếu phụ tươi xinh
Run rẩy, đưa tay người khoác, tôi gặng hỏi:
- Tôi sẽ còn gì, nếu rồi đây người bay khỏi?
Người không trả lời; trời đen lại vì bóng người che
Tôi thét:" Người lấy hồn tôi mang tới đâu kia?
Xin cho biết nơi người đi tiếp"
Người vẫn im, tôi nói: " Ơi kẻ du hành qua trời xanh biếc
Người là tử thần chăng? Hay là thần linh sự sống?"
Đêm xuống dần trong hồn tôi vui sướng
Bỗng thiên thần hoá đen và nói:
"Ta là tình yêu"
Lúc đó trán mờ của người tươi hơn nắng đẹp chiều
Trong bóng tối, con ngươi nàng lấp lánh
Qua cánh thiên thần tôi trông nhấp nháy sao khuya