Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vi Thuỳ Linh » Khát (1999)
Đăng bởi hảo liễu vào 06/06/2020 18:17
Giấu mùa đông trong tóc
Người đàn bà ấy nhìn em
Làn da nắng non
Đôi mắt nắng buồn dưới vành khăn màu lửa
Sáng sáng, mua về hai bông hồng
Lặng lẽ cắm hoa, ngắm hoa một mình
Hoa hai bông và gai nhọn sắc
Người đàn bà cắn chặt khăn cắn vào tiếng khóc
Lẩn tránh vô tâm, tàn nhẫn
Người đàn bà ngăn cách giữa ồn ào yên lặng bằng một chiếc khăn
Dù bất cứ ở đâu, bất cứ nơi nào
Người đàn bà cũng không trốn được mình
Đồng tử buồn dưới vành khăn màu lửa
Sợ nhịp đồng hồ
Người đàn bà rùng mình mỗi khi đêm nhào đến
Đêm, khó nhận ra mắt nâu tóc nâu khăn màu lửa cháy
(Trong bóng tối, người ta dễ nhầm lẫn!)
Đêm nào cũng gội tóc, vớt mùa đông tìm nguồn ấm
Trần mình, vùi ẩm ướt vào khăn
Ôi, người đàn bà đêm...
...
Có thể người ta đang tập quên
Khi ngày càng bị cuốn vào xô bồ vào bao toan tính
Không ai ngoảnh lại
Nàng vẫn đi
Giữa dòng đời, với màu khăn lửa cháy
Người đàn bà không muốn tự mình cởi khăn màu hải lưu quấn siết
Vẫn đôi mắt đợi chờ như thế
Lẽ nào Anh quên lãng
Người đàn bà ấy là em.