Thơ » Trung Quốc » Trung Đường » Vi Ứng Vật
Đăng bởi tôn tiền tử vào 02/07/2014 12:59
淮海生雲暮慘淡,
廣陵城頭鼙鼓暗。
寒聲坎坎風動邊,
忽似孤城萬里絕,
四望無人煙。
又如虜騎截遼水,
胡馬不食仰朔天。
座中亦有燕趙士,
聞鼙不語客心死。
何況鰥孤火絕無晨炊,
獨婦夜泣官有期。
Hoài Hải sinh vân mộ thảm đạm,
Quảng Lăng thành đầu bề cổ ám.
Hàn thanh khảm khảm phong động biên,
Hốt tự cô thành vạn lý tuyệt,
Tứ vọng vô nhân yên.
Hựu như lỗ kỵ tiệt Liêu thuỷ,
Hồ mã bất thực ngưỡng sóc thiên.
Toạ trung diệc hữu Yên, Triệu sĩ,
Văn bề bất ngữ khách tâm tử.
Hà huống quan cô hoả tuyệt vô thần xuy,
Độc phụ dạ khấp quan hữu kỳ.
Mây chiều trên Hoài Hải ảm đạm,
Tiếng trống trận từ thành Quảng Lăng nghe u ám.
Âm thanh thùng thùng lạnh lẽo gió đưa đi khắp nơi,
Bỗng từ thành lẻ loi vang xa vạn dặm mới dứt,
Nhìn bốn bề không thấy có khói bếp.
Lại nói bọn tàn quân vượt sông Liêu tới,
Ngựa Hồ bỏ ăn hướng về phương trời bắc mà hí.
Trong bọn có nhiều đứa ở đất Yên, Triệu,
Chúng nghe trống mà tan nát cõi lòng.
Nói chi những kẻ cô đơn bếp lạnh không có gạo cơm sáng,
Quả phụ khóc đêm vì tới hạn không có thóc nộp thuế.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 01/07/2014 12:59
Trên Hoài Hải mây chiều ảm đạm
Trống Quảng Lăng u ám lòng người
Gió đưa đi khắp mọi nơi
Vang xa vạn dặm cuối trời mới ngưng
Nhìn bốn phía tuyệt không khói bếp
Lại nói tàn quân giặc vượt Liêu
Ngựa Hồ hướng bắc hí kêu
Người Yên, Triệu cũng ít nhiều trong quân
Chúng nghe trống mà lòng tan nát
Nói chi dân bếp tắt không cơm
Suốt đêm quả phụ khóc thầm
Thuế đà tới hạn, nộp quan lấy gì?