Thơ » Nga » Veronika Tushnova
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 15/04/2008 13:31
Не отрекаются, любя...
Ведь жизнь кончается не завтра.
Я перестану ждать тебя,
а ты придёшь совсем внезапно.
А ты придёшь, когда темно,
когда в стекло ударит вьюга,
когда припомнишь, как давно
не согревали мы друг друга.
И так захочешь теплоты,
не полюбившейся когда-то,
что переждать не сможешь ты
трёх человек у автомата.
И будет, как назло, ползти
трамвай, метро, не знаю что там...
И вьюга заметёт пути
на дальних подступах к воротам...
А в доме будет грусть и тишь,
хрип счётчика и шорох книжки,
когда ты в двери постучишь,
взбежав наверх без передышки.
За это можно всё отдать,
и до того я в это верю,
что трудно мне тебя не ждать,
весь день не отходя от двери.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 16/04/2008 13:31
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 17/10/2012 11:02
Đã yêu chẳng ai chối rằng không
bởi cuộc đời ngày mai chưa chấm hết
Em thôi chờ anh đêm đã mệt,
thì anh đến với em quá đỗi bất ngờ
Anh đến cùng em trời tối tự bao giờ
khi cơn bão đập dồn vào cửa sổ,
khi đã lâu lắm rồi, anh chợt nhớ
chúng mình không sưởi ấm cho nhau
Và anh bỗng thèm mềm mại ấm êm
mà có thời chẳng bao giờ thích nổi,
bên trạm điện thoại anh tỏ ra nóng vội
không đợi được ba người đứng xếp hàng chờ
Rồi như trêu ngươi, bò chậm như rùa
metro, tàu điện và gì gì nữa
Mọi con đường bão phủ dày tuyết đổ
trên lối đi dẫn đến cổng nhà
Còn trong nhà sẽ chỉ lặng im buồn,
tiếng ro ro của công tơ, tiếng sách kêu sột soạt,
lúc anh chạy một lèo lên thang gác,
gõ vào cánh cửa nhà em…
Chỉ vì điều ấy thôi xin cho cả đời em,
em tin tưởng vào điều này đến nỗi
không đợi chờ anh - em làm sao chịu nổi
suốt cả ngày không rời cánh cửa, mong anh.