Thơ » Nga » Veronika Tushnova
Đăng bởi Tung Cuong vào 09/09/2011 14:04
Вечер июльский томительно долог,
медленно с крыши сползает закат…
Правду сказать –
как в любой из размолвок,
я виновата,
и ты виноват.
Cамое злое друг другу сказали,
всё, что придумать в сердцах довелось,
и в заключенье себя наказали:
в комнатах душных заперлись врозь.
Знаю, глядишь ты печально и строго
на проплывающие облака…
А вечеров-то не так уже много,
жизнь-то совсем уж не так велика!
Любят друг друга, пожалуй, не часто
так, как смогли мы с тобой полюбить…
Это, наверно, излишек богатства
нас отучил бережливым быть!
Я признаю самолюбье мужское.
Я посягать на него не хочу.
Милый! Какая луна над Москвою…
Милый открой –
я в окно постучу.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 09/09/2011 14:04
Chiều tháng bảy kéo dài làm mệt mỏi
ánh hoàng hôn chậm rãi bò khỏi mái nhà.
Mà nói thật, trong mỗi lần cãi vã:
lỗi tại em và lỗi cả ở anh.
Ta đã nói những câu tàn ác nhất,
tất những gì khi bực tức nghĩ ra.
Để kết thúc, ta còn qua hình phạt:
giam trong phòng ngột ngạt, ở riêng
Em biết anh đang buồn phiền, nghiệt ngã
nhìn mây trời lờ lững trôi qua…
Những chiều tối thế này đâu nhiều lắm,
cuộc đời này cũng đâu quá bao la!
Thì có thể, người đời yêu nhau đấy
không phải lúc nào cũng nồng cháy như ta…
Và có lẽ, chuyện dư thừa của báu
làm ta quên không biết quý, nâng niu!
Em thừa nhận quyền đàn ông tự ái.
Em không mong xâm phạm mãi điều này.
Anh yêu hỡi! Trăng Matxcơva sao đẹp quá…
Mở ra nào,
em gõ cửa phòng anh.