Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Thanh Hoa
Đăng bởi Vũ Thanh Hoa vào 04/08/2023 16:44
có câu thơ anh vừa bước vào
có câu thơ anh vừa đi mất
cơn mưa bóng mây nhoè mơ và thực
đại lộ chữ rông rênh ảo mờ
những kí tự khóc cười trong cuốn sách xưa
pho tượng gỗ trăm năm thinh lặng
tơ nhện giăng đầy ngõ nhớ
mây trải thênh thang thềm trời
tựa vào thơ tròng trành
con thuyền mơ mắc cạn
em lạc giữa dòng sông gió
giữa trang báo rờm rợp chữ
tìm khoảng trống của mình
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vũ Thanh Hoa ngày 13/08/2023 19:45
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vũ Thanh Hoa ngày 13/08/2023 19:46
(Đôi dòng cảm nhận về bài thơ Đại lộ chữ của Vũ Thanh Hoa)
Đã từ rất lâu, nhà thơ Thanh Tâm Tuyền cho rằng, thơ hay khi nó đạt đến ngưỡng “ngôn ngữ mầu nhiệm, không chỉ chuyên chở ý tưởng mà còn ám ảnh vang vọng mãi trong tâm hồn người đọc”, cho dù đó là thơ truyền thống hay thơ hiện đại, thơ siêu thực, thơ hiện sinh, thơ duy mỹ, thơ hậu hiện đại v.v…
Trước khi đi sâu vào bài thơ Đại lộ chữ, cho phép tôi nói đôi điều về môi trường văn nghệ trong giai đoạn nhà thơ Vũ Thanh Hoa trưởng thành và sáng tác.
Vào những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ XX, nền thơ Việt đã thực sự chuyển biến với nhiều khuynh hướng sáng tác xuất hiện trên văn đàn. Nhiều nhà thơ trưởng thành thời kỳ trước đã thử nghiệm cách tân bút pháp, thay đổi tư duy nghệ thuật đã cho ra đời những tác phẩm mới lạ, đặc sắc thu hút bạn đọc. Sở hữu kiến văn sâu rộng cộng với điều kiện tiếp cận các trường phái thơ hiện đại, hậu hiện đại phương Tây, họ kết hợp tri thức mới trên nền tảng văn hoá và ngôn ngữ Việt tạo ra những tác phẩm mang tính đột phá, được giới văn nghệ đánh giá cao. Có thể kể tên các tác giả tiêu biểu như Nguyễn Quang Thiều, Mai Văn Phấn, Hoàng Vũ Thuật, Nguyễn Bình Phương v.v.
Vũ Thanh Hoa, trưởng thành và tiếp cận trào lưu này từ mối quan hệ rộng rãi với nhiều tầng lớp văn nghệ sĩ, ngòi bút chị sớm định hình phong cách mới trong sáng tác, kể cả văn xuôi và thơ.
Đại lộ chữCó thể nói ngay rằng, Vũ Thanh Hoa viết Đại lộ chữ (ĐLC) là “viết về thực tại nhưng đã vượt trên tầm của thực tại trần trụi (cấp thấp nhất), theo cách nói của nhà PBVH Đào Quốc Minh.
có câu thơ anh vừa bước vào
có câu thơ anh vừa đi mất
cơn mưa bóng mây nhoè mơ và thực
đại lộ chữ rông rênh ảo mờ
những kí tự khóc cười trong cuốn sách xưa
pho tượng gỗ trăm năm thinh lặng
tơ nhện giăng đầy ngõ nhớ
mây trải thênh thang thềm trời
tựa vào thơ tròng trành
con thuyền mơ mắc cạn
em lạc giữa dòng sông gió
giữa trang báo rờm rợp chữ
tìm khoảng trống của mình
tựa vào thơ tròng trànhTa dễ dàng phát hiện lời bộc bạch chân thành từ trái tim, với niềm tin mong manh tựa vào thơ để vươn tới. Tiếc thay, thơ cũng chỉ là con thuyền tròng trành, dòng sông thơ trơ đáy không đủ sức chuyên chở “ki tự khóc-cười”, mặc cho giấc mơ em “mắc cạn”. Lênh đênh trên con thuyền trôi dạt giữa “dòng sông gió”, ngoảnh lại là những bộn bề lo toan, chìm ngập “giữa trang báo rờm rợp chữ” trong công việc biên tập. Chúng ta cùng chia sẻ với nhà thơ duyên dáng chút tâm sự của nàng thơ trích trong bài Giả tưởng vừa được đăng trên tạp chí Văn nghệ quân đội:
con thuyền mơ mắc cạn
em lạc giũa dòng sông gió
giữa trang báo rờm rợp chữ
tìm khoảng trống của mình
Một mình em đi trên sợi tóc dàiDẫu vậy, Vũ Thanh Hoa vẫn lặng lẽ đi “tìm khoảng trống cho mình” giữa Đại lộ chữ ken đầy dòng người chen lấn. Tôi tin rằng, nhà thơ đáng yêu của chúng ta sẽ tìm thấy chỗ đứng phù hợp, khẳng định bản ngã trước những “rờm rợp” ngựa xe trên Đại lộ chữ đông người.
trên kia là mây dưới kia là đá nhọn
bóng chen bóng những hình nhân giẫm đạp
hoang vu
gió cũng đơn thân
(Giả tưởng)