Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Hoàng Chương » Thơ say (1940) » Say
Đăng bởi Vanachi vào 04/06/2005 13:35, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi karizebato vào 01/09/2009 05:19
Chàng hoạ sĩ hôm nay vừa ném bút,
Bởi vì Mơ và Thực chẳng đi đôi.
Nét hư huyền thấp thoáng ở hồn thôi,
Tài non kém chẳng đem vào lụa được.
Đâu hẳn tội tình chi sơn với thuốc,
Lụa trắng tinh, vải mượt kém gì tơ.
Bút trung thành ngoan ngoãn dưới tay đưa.
Lỗi riêng ở ngón tay trần vụng quá.
Nhạc sĩ với thi nhân đều thế cả,
Dứt hết dây, vò nát mấy mươi trang.
Xấu xa trong vần điệu ý huy hoàng,
Sai lạc nữa lúc phổ vào cung bực.
Hồ xế tiếng tơ, lời thơ trong đục,
Dẫu êm đềm nhưng chửa thoát phàm thai.
Thanh âm còn mang nặng những trần ai,
Nhắc sao đúng Toàn Hương và Tận Mỹ.
Ôi tài mọn! Si lang buồn lắm nhỉ!
Tình vô biên dành chứa một giai nhân.
Mộng yêu đương ấp ủ quá siêu trần,
Cánh vĩ đại vướng trong lồng Thực Tế.
Hãy trộn lẫn trong men ngàn giọt lệ,
Thi nhân ơi, hoạ sĩ, hỡi cầm gia!
Để nỗi u buồn thầm kín, bao la,
Lắng trong cốc với chàng Si dại dột.
Bẻ cho nát phím đàn, quăng cán bút,
Xé cho tan, nào giấy lụa, nào tơ.
Đừng ép duyên ngọc trắng với bùn nhơ,
Thân gió bụi trả về cho gió bụi.
Hồn nghệ sĩ vốn từ xưa nông nổi,
Yêu thiết tha, nhưng chẳng chịu thầm yêu.
Kiếm hoài công bày giãi ý cao siêu,
Bằng gỗ lụa trơ trơ bằng thép rắn.
Xin dốc hết nồng cay cho đến cặn,
Uống cho mê và uống nữa cho điên.
Rồi giang tay theo chân gót Nàng Men,
Về tắm ở suối Mơ, nguồn Tuyệt Đối.
Đàn với bút, tài sơ không chép nổi.
Những cao xa để mộng chẳng nên hình,
Hãy còn Men, người vợ goá Lưu Linh.
Đưa lối những chàng say về Lý Tưởng.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Birthmark ngày 12/10/2020 11:11
TÂM CAN
Những mộng tưởng hôm nay đành tỉnh thức
Bởi vì mơ và thực chẳng đi đôi
Nét hư huyền thấp thoáng ở hồn trôi
Tài non kém chẳng đem vào sử được
Đâu hẳn tội tình chi non với nước
Đời phụ bạc lạc bước suốt nghìn thu
Lòng trung trinh cũng hoá như bằng thừa
Đảng sang giàu lắm kẻ đón người đưa
Bởi nhân gian xưa nay đều thế cả
Có xá gì ta một mình giữa đêm tàn
Xác xơ trong vần điệu ý huy hoàng
Sai lạc nữa lúc nhập vào hồn hoang
Mộng thiên đàng thế giới thật thênh thang
Dẫu êm đềm nhưng chưa thoát phàm gian
Thanh âm còn mang nặng những trái ngang
Nhắc sao đúng đời người với lầm than
Thân tài mọn! Chắc ta buồn lắm nhỉ!
Tình vô biên dành chứa một giang san
Mộng yêu đương ấp ủ quá siêu trần
Cánh vĩ đại vướng trong lồng thực tế
Hãy trộn lẫn trong máu ngàn giọt lệ
Thần tiên đâu sao lắm nổi ưu sầu
Để chán chường xoá mờ vết thời gian
Cháy tim gan với muôn vàn dại dột
Hồn phiêu lãng vốn từ xưa nông nổi
Yêu thiết tha nhưng chẳng chịu thua thời
Kiếm hoài công bày giãi ý cao siêu
Từng tế bào thiêu đốt tận tâm can
Xin dốc hết máu đào cho đến cạn
Xác thân này bỏ lại theo thời gian
Rồi dang tay ôm ấp cả cung đàn
Tế tổ tông mong tìm nguồn tuyệt đối
Ấn luân hồi, tài sơ không chép nổi
Những cao xa để mộng chẳng nên hình
Hãy còn đó tháng ngày dài điêu linh
Đưa lối hồn ta về cõi thánh kinh