Tịch mịch mình ta ngắm xuân đào.
Cây hoang vườn cũ gió xôn xao.
Chẳng dám chạm lay bông thanh tịnh,
Sợ lòng khơi dậy những nôn nao.
Cứ mặc hoa phai trong nắng xuân.
Cành khô, trồi nổi những thăng trầm.
Đời ta biết bao lần hoa ấy.
Được mấy ngày vui giữa mùa xuân?
Kệ cánh hoa bay, kệ gió lay.
Kệ nhớ, kệ mong, kệ tháng ngày.
Kệ mắt biếc xưa nay mờ đục.
Kệ dấu thời gian nhuốm tóc này.
Chỉ đứng lặng yên với xuân đào
Hồn phai trong nắng nhớ xuân nao.
Một xuân có hai cành xuân gẫy.
Xuân mục một cành, xuân xanh xao.