mảnh dằm gỗ
trong suốt
im lìm nơi ngón tay thằng bé

từ khi cỗ xe đêm chở pho sử già chạy ngang thị trấn
đã nghìn năm
hay mới hôm qua
nó không biết

nó không biết
ngày mai
lại sẽ như mảnh dằm tinh quái
ngàn năm
không thời gian

để lặn
tia sáng
chậm
vĩnh cửu

trên đống củi
đứa bé
mảnh dằm nơi ngón tay
trong suốt
im lìm

cái dằm mọc rễ
hút từng ý nghĩ của nó
lớn lên chậm chạp

ngày mai
cỗ xe đêm vút qua
cái gì sóng sánh
ngày mai…


Nguồn: Trần Tuấn, Chậm hơn sự dừng lại, NXB Hội Nhà Văn, 2017