Ngọc Lan, Ngọc Lan ơi
vì thương – ta chăm chút
cho Lan vươn cao vút
cho lá cành xum xuê
cho hương quê thơm mát

Bỗng chiều nay tan nát
bởi ngợp trời bão giông
oằn mình Lan vật vả
góc vườn bỗng trắng xoá
chồng chất những xác hoa

Ta xót lắm Lan ơi!
giá như chỉ thấp thôi
đừng cao vời vợi thế
chắc không phải tả tơi
khi cuồng phong ập tới.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]