Em không nói nhớ anh
nỗi nhớ như cái bóng suốt đời quẩn quanh bên người lính
những ngày gần nhau dễ dàng nhẩm tính
những ngày xa dằng dặc chất chồng
những ngày xa dài hun hút con đường
đi hoài không hết yêu thương…

Em không kể chuyện chiều đông
ghé chợ muộn không có quà cho con về con khóc
em nóng nảy quất con một roi, nó gào lên đòi bố
em vứt roi, khóc còn to hơn nó
những chiều đông nối tiếp những chiều đông…

Em không hôn anh, nụ hôn thường vị mặn
ngây ngất đêm, nén hơi thở cho đều
không gọi về đây nồng nàn xưa cũ thời yêu
chỉ lên dây lại đồng hồ, để chuông reo không lỡ
sớm mai lên đường, bước chân anh nhẹ nhõm
bàn tay vẫy không phân vân, lo lắng
trán chẳng băn khoăn những nghĩ ngợi đời thường.

Em không nói yêu anh
tình yêu nào cũng day dứt mông lung
anh sẽ vấp trên boong, anh sẽ cộc đầu dưới tàu, anh sẽ hay nóng ruột
anh cứ bảo, sao em bình thản như thế được
trước hôm anh đi. Chẳng lãng mạn gì!

Em không
em sẽ không
em nhất định sẽ không
không nói, không ôm anh, không rơi nước mắt
để trong veo bầu trời để rắn đanh mặt đất
để biển xanh thở mằn mặn an lành…

Tàu anh đi không bão giông chắn ngực
không dư chấn ngầm, không vòi rồng xoáy nước
lũ cá heo hiền hoà giỡn đùa phía trước
em lặng yên để lòng biển cũng lặng yên
Mà lời im nhức nhối đáy tim…

Mai anh đi,
Em không...


3/2015
Cam Ranh. Lữ đoàn 189.

Nguồn: http://vannghequandoi.com...o-cua-thuy-anh_15797.html