Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Tô Thức » Từ
明月幾時有,
把酒問青天。
不知天上宮闕,
今夕是何年。
我欲乘風歸去,
又恐瓊樓玉宇,
高處不勝寒。
起舞弄清影,
何似在人間。
轉朱閣,
低綺戶,
照無眠。
不應有恨,
何事長向別時圓。
人有悲歡離合,
月有陰晴圓缺,
此事古難全。
但願人長久,
千里共嬋娟。
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía,
Tà tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Chẳng hiểu trăng có mối hận gì,
Cớ sao lại cứ nhằm khi người ly biệt thì tròn.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có mờ, tỏ, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người sẽ mãi,
Từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta.
Trang trong tổng số 2 trang (15 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]
Gửi bởi Tĩnh Ngọc ngày 30/03/2022 20:59
Bao giờ trăng tỏ sáng ngời
Để ta nâng chén hỏi trời một câu
Trời cao điện ngọc trên đầu
Đêm nay đêm đã là đêm hôm nào?
Cưỡi gió, ta muốn quay về
Lầu quỳnh hiên ngọc, mà e trên trời
Rét căm nơi chốn xa vời.
Ngươi múa, đùa chơi với bóng
Nơi nào sánh được cho bằng nhân gian.
Qua gác tía,
Xuống song hoa,
Soi người chưa ngủ.
Đừng nên oán người,
Mà tròn vành vào phút chia ly.
Người có bi hoan ly hợp,
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết,
Chuyện thế gian bao thuở vẹn toàn.
Chỉ nguyện người sống mãi,
Nghìn dặm cùng chung cảnh đẹp này.
Gửi bởi Vương Thanh ngày 04/09/2022 04:15
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Admin ngày 04/09/2022 07:13
Mấy khi lại có trăng thanh?
Tay nâng chén rượu, hỏi cao xanh đôi lời
Đêm nay, cung điện trên trời
Là năm nào nhỉ, ai người biết chăng?
Muốn theo gió tới cung đình
Lại e gác ngọc, lầu quỳnh
Chốn cao thẳm đó lạnh tanh cuộc đời!
Cùng bóng trăng nhảy múa chơi
Là đây cõi mộng hay nơi hồng trần
Trăng qua gác tía, dòm song
Kìa ai thao thức đêm trường buồn đau
Xin đừng oán trách trời cao
“Trong giờ ly biệt, cớ sao trăng tròn?”
Người có ly, hợp, vui, buồn
Trăng thì mờ, tỏ, khuyết, tròn, đầy vơi
Vẹn toàn, đâu có trên đời
Chỉ xin cầu nguyện ta, người sống lâu
Dù cho muôn dặm xa nhau
Một vầng trăng ngọc cùng nhau bồi hồi…
Gửi bởi tranviet289625@gmail.com ngày 28/07/2023 08:16
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tranviet289625@gmail.com ngày 29/07/2023 23:13
Trăng sáng tự thuở nào,
Nâng chén hỏi trời cao.
Cung điện ngọc ngà ấy,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn ngự trên gió mà đi,
Xa tít đến nơi lầu quỳnh điện ngọc,
Lại sợ thân ta nơi cao rét buốt.
Hân hoan, trăng và ta hoà chung điệu múa,
Lấy gì vui hơn ở cõi đời.
Trăng soi lầu cao gác lớn,
Đưa mình qua màn trướng tối tăm,
Bầu bạn với kẻ khuya thao thức.
Những muốn hỏi hồn trăng bao tâm sự,
Cớ sao buổi ly biệt trăng dễ bề tròn vẹn.
Một đời người đủ buồn, vui, ly, hợp,
Một cung trăng đủ khuyết, tròn, mờ, tỏ,
Chuyện xưa đã chẳng thể khác.
Mối hy vọng rằng người sẽ còn mãi,
Dẫu xa vạn dặm vẫn cùng ta thưởng thức ánh trăng.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 08/12/2023 16:09
Cái bóng trăng kia có tự bao giờ?
Tay nâng chén rượu hỏi khật khờ dăm câu:
Chốn cung trời muôn trượng cao cao,
Đêm nay là cái đêm nao hỡi trời?
Anh cũng toan cưỡi gió về chơi,
E khi lầu ngọc xa khơi thêm lạnh lùng;
Xênh xang múa giỡn bóng trăng trong,
Khác nào vơ vẩn trong vòng trần ai.
Buông rèm châu thấp thoáng xa xôi,
Can chi hờn giận lựa thời em mới trốn khuôn?
Khách trên đời tan hợp với vui buồn,
Bóng trăng kia khi mờ tỏ với khuyết tròn kể cũng bao phen.
Trải ngàn xưa ai đã vững chu tuyền!
Lòng riêng chỉ nguyện với bóng thuyền cho được dài lâu.
Ánh trăng có tự bao giờ?
Rót rượu hỏi cả trời mây xa mờ.
Cung trên nguyệt sáng ai ngờ,
Đêm nay liệu có cơ đồ năm nao?
Muốn về theo gió chốn cao,
Sợ nơi quỳnh tháp, ngọc lầu lạnh băng.
Chơi vơi chót vót cung trăng,
Vũ vờn bóng nguyệt, lăn tăn cùng đời.
Trăng qua gác tía, dòm xuyên.
Tựa song cửa thấp, ngắm trời mà quên.
Cớ chi phải hận, phải phiền,
Việc gì trăng mãi tròn viên chẳng tàn.
Người đời vui, khổ, ly tan,
Trăng kia khi khuyết, khi tròn, khi vơi.
Từ xưa chưa trọn một đời,
Chỉ mong người sống lâu dài bên nhau,
Ngàn dặm chung ngắm trăng sao.
Trang trong tổng số 2 trang (15 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]