Thơ » Pháp » Sully Prudhomme
Đăng bởi nguyenvanthiet vào 24/07/2007 03:35
Le vase où meurt cette verveine
D’un coup d’éventail fut fêlé ;
Le coup dut effleurer à peine :
Aucun bruit ne l’a révélé.
Mais la légère meurtrissure,
Mordant le cristal chaque jour,
D’une marche invisible et sûre
En a fait lentement le tour.
Son eau fraîche a fui goutte à goutte,
Le suc des fleurs s’est épuisé ;
Personne encore ne s’en doute ;
N’y touchez pas, il est brisé.
Souvent aussi la main qu’on aime,
Effleurant le coeur, le meurtrit ;
Puis le coeur se fend de lui-même,
La fleur de son amour périt ;
Toujours intact aux yeux du monde,
Il sent croître et pleurer tout bas
Sa blessure fine et profonde ;
Il est brisé, n’y touchez pas.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 03/04/2008 10:18
Hoa tiên thảo trong bình đã héo
Bình nứt rồi bởi cánh quạt nan
Nhẹ nhàng chẳng chút âm vang
Quạt vung chỉ chạm nhẹ nhàng bình thôi
Nhưng vết nứt nhẹ nhàng kia ấy
Gặm dần thêm bình rạn mỗi ngày
Vô hình từng bước ai hay
Vòng loang chậm rãi, từng ngày rạn thêm...
Giọt từng giọt, vơi dần nước mát
Nhựa nuôi hoa cũng cạn mất rồi
Đâu ngờ bình nứt thương ôi
Bình thôi đã vỡ, xin người nhẹ táy
Cũng lắm lúc, tay người-yêu-dấu
Chạm tim ta làm nhói tim ta
Để rồi tim mãi xót xa
Hoa tình yêu héo, nhạt nhoà sắc hương
Tim dường vẫn còn nguyên như trước
Nhưng vết thương sâu kín,âm thầm
Ngùi đau tiếng khóc rưng rưng
Tim giờ đã vỡ, xin đừng chạm tay!
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 01/07/2020 09:57
Này cành “tiên thảo” cắm trong bình,
Bình hoa phải quạt chạm nào mình.
Chạm phải bình hoa khe khẽ nứt,
Nhưng không tiếng động ai hay tình.
Gọi là khẽ nứt tí như thế,
Ngày một ngày hai càng thấm thía.
Vết thương thỉnh thoảng ăn sâu vào,
Dần dần nứt quanh cả bốn phía.
Thánh thót bên bình giọt nước rơi,
Nhị nhạt, hương phai, hoa hết tươi;
Nỗi ấy người đời ai có biết,
Chớ động! bình kia đã vỡ rồi!
Thường tình người ta có khác chi,
Phải tay người yêu chạm đến khi;
Chạm đến quả tim tê tái vỡ,
Hoa “ái tình” kia cũng héo đi.
Trông vẫn còn nguyên ai biết đâu,
Vết thương kia nhỏ nhưng mà sâu;
Lan dần, dần thấm đến giọt lệ,
Bình vỡ! ai ôi! chớ động vào!