Thơ » Pháp » Sully Prudhomme
Đăng bởi hongha83 vào 29/06/2012 18:19
On voit dans les sombres écoles
Des petits qui pleurent toujours;
Les autres font leurs cabrioles,
Eux, ils restent au fond des cours.
Leurs blouses sont très bien tirées,
Leurs pantalons en bon état,
Leurs chaussures toujours cirées;
Ils ont l'air sage et délicat.
Les forts les appellent des filles,
Et les malins des innocents:
Ils sont doux, ils donnent leurs billes,
Ils ne seront pas commerçants.
Les plus poltrons leur font des niches,
Et les gourmands sont leurs copains;
Leurs camarades les croient riches,
Parce qu'ils se lavent les mains.
Ils frissonnent sous l'oeil du maître,
Son ombre les rend malheureux.
Ces enfants n'auraient pas dû naître,
L'enfance est trop dure pour eux!
Oh! La leçon qui n'est pas sue,
Le devoir qui n'est pas fini!
Une réprimande reçue,
Le déshonneur d'être puni!
Tout leur est terreur et martyre:
Le jour, c'est la cloche, et, le soir,
Quand le maître enfin se retire,
C'est le désert du grand dortoir;
La lueur des lampes y tremble
Sur les linceuls des lits de fer;
Le sifflet des dormeurs ressemble
Au vent sur les tombes, l'hiver.
Pendant que les autres sommeillent,
Faits au coucher de la prison,
Ils pensent au dimanche, ils veillent
Pour se rappeler la maison;
Ils songent qu'ils dormaient naguères
Douillettement ensevelis
Dans les berceaux, et que les mères
Les prenaient parfois dans leurs lits.
Ô mères, coupables absentes,
Qu'alors vous leur paraissez loin!
A ces créatures naissantes
Il manque un indicible soin;
On leur a donné les chemises,
Les couvertures qu'il leur faut:
D'autres que vous les leur ont mises,
Elles ne leur tiennent pas chaud.
Mais, tout ingrates que vous êtes,
Ils ne peuvent vous oublier,
Et cachent leurs petites têtes,
En sanglotant, sous l'oreiller.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ở những nơi trường học tối om
Có nhiều đứa trẻ khóc luôn mồm
Trong khi đứa khác chơi nhào lộn
Chúng ở cuối sân, chúng đứng nom
Áo chúng khoác ngoài thật bảnh bao
Và quần chúng mặc chẳng hư nhàu
Luôn luôn giày chúng đánh si bóng
Trông chúng đã ngoan lại nhã sao
Đứa khoẻ mệnh danh chúng tiểu thơ
Đứa ranh gọi chúng bọn ngây khờ
Hiền lành, chúng lấy bi cho bạn
Buôn bán rồi đây chúng chẳng ưa
Đứa nhát nhất trêu chúng đủ trò
Đứa tham ăn lấy chúng làm “bồ”
Bạn bè nghĩ chúng tất giàu có
Vì chuyện rửa tay chúng biết lo
Dưới mắt ông thầy chúng lạnh mình
Bóng ông cũng khiến chúng điêu linh
Kể ra trời chẳng nên sinh chúng
Cùng chúng, tuổi thơ quá tận tình
Bài học, ôi thôi! chẳng thuộc lòng
Bài làm lại nữa cũng chưa xong!
Bị thầy mắng mỏ, bao là nhục
Phải phạt đành thôi danh dự tong
Chúng chịu khổ, kinh trước mọi điều
Ban ngày, chuông điểm, lại ban chiều
Khi thầy, rốt cuộc, đi ra khỏi
Buồng ngủ là sa mạc vắng teo
Ở đó, chập chờn trên vải sô
Liệm giường bằng sắt, ánh đèn mờ
Tiếng người ngủ ngáy dường như thể
Gió rít ngày đông, trên các mồ
Lúc các đứa kia đang ngủ gà
Vì quen nơi ngủ cảnh nhà pha
Thì ngày chủ nhật vương lòng chúng
Chúng thức để ôn lại chuyện nhà
Chúng nghĩ tới đêm ngủ mới rồi
Nhận chìm êm dịu ở trong nôi
Đôi khi lại được các bà mẹ
Cho ngủ nơi giường của các người
Ôi các mẫu thân, lỗi các bà
Vắng đây, làm chúng tưởng bao xa!
Thiếu cho những trẻ sơ sinh ấy
Một thứ chăm nom khó nói ra
Chúng được đưa cho chẳng thiếu gì
Nào chăn mền, lại áo sơ mi
Nhưng tay người khác bận cho chúng
Nên áo cùng chăn chẳng ấm gì
Tuy được các bà phụ mặc dầu
Chúng không quên được các bà đâu
Đầu xinh chúng giấu vào trong gối
Nức nở đòi phen, chúng nghẹn ngào