Thơ » Nga » Sergei Yesenin
Đăng bởi Vanachi vào 07/02/2007 14:53
Чего же мне
Еще теперь придумать,
О чем теперь
Еще мне написать?
Передо мной
На столике угрюмом
Лежит письмо,
Что мне прислала мать.
Она мне пишет:
"Если можешь ты,
То приезжай, голубчик,
К нам на святки.
Купи мне шаль,
Отцу купи порты,
У нас в дому
Большие недостатки.
Мне страх не нравится,
Что ты поэт,
Что ты сдружился
С славою плохою.
Гораздо лучше б
С малых лет
Ходил ты в поле за сохою.
Стара я стала
И совсем плоха,
Но если б дома
Был ты изначала,
То у меня
Была б теперь сноха
И на ноге
Внучонка я качала.
Но ты детей
По свету растерял,
Свою жену
Легко отдал другому,
И без семьи, без дружбы,
Без причал
Ты с головой
Ушел в кабацкий омут.
Любимый сын мой,
Что с тобой?
Ты был так кроток,
Был так смиренен.
И говорил все наперебой:
Какой счастливый
Александр Есенин!
В тебе надежды наши
Не сбылись,
И на душе
С того больней и горше,
Что у отца
Была напрасной мысль,
Чтоб за стихи
Ты денег брал побольше.
Хоть сколько б ты
Ни брал,
Ты не пошлешь их в дом,
И потому так горько
Речи льются,
Что знаю я
На опыте твоем:
Поэтам деньги не даются.
Мне страх не нравится,
Что ты поэт,
Что ты сдружился
С славою плохою.
Гораздо лучше б
С малых лет
Ходил ты в поле за сохою.
Теперь сплошная грусть,
Живем мы, как во тьме.
У нас нет лошади.
Но если б был ты в доме,
То было б все,
И при твоем уме -
Пост председателя
В волисполкоме.
Тогда б жилось смелей,
Никто б нас не тянул,
И ты б не знал
Ненужную усталость,
Я б заставляла
Прясть
Твою жену,
А ты, как сын,
Покоил нашу старость".
. . . . . . . . . . . . . .
Я комкаю письмо,
Я погружаюсь в жуть.
Ужель нет выхода
В моем пути заветном?
Но все, что думаю,
Я после расскажу.
Я расскажу
В письме ответном...
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 08/02/2007 14:53
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 02/05/2008 16:45
Giờ đây
Tôi còn nghĩ được gì,
Biết viết gì,
Khi trước tôi, trên mặt bàn, vừa xé
Là phong thư của mẹ.
Bà viết:
"Nếu có thể,
Vào dịp lễ Giáng sinh,
Con hãy về - con bồ câu nhỏ!
Đừng quên mua cho mẹ chiếc khăn san,
Và một bộ áo quần - cho bố,
Ở nhà ta
Mọi thứ đều thiếu thốn...
Mẹ không thích lo sợ
Nghĩ rằng: con - nhà thơ
Rằng con bị cám dỗ
Bởi hư vinh.
Tốt hơn biết chừng nào
Nếu từ tấm bé
Con theo cha, mẹ ra đồng
Cầy cuốc,
Gieo trồng...
Giờ mẹ già rồi
Sức đà kiệt quệ
Giá như từ đầu
Con ở nhà với mẹ,
Thì bây giờ mẹ đã có nàng dâu,
Cả cháu nữa, để bồng để bế.
Nhưng con
Đã vương vãi con mình rải rác,
Còn vợ mình
Dễ dàng nhường kẻ khác.
Không gia đình,
Không bè bạn,
Không bến đậu,
Trước mặt con chỉ còn
Tuý luý vực thẳm sâu.
Con yêu của mẹ,
Có điều gì xảy đến với con?
Con từng hiền và ngoan,
Từng khiêm nhường là thế?
Và mọi người thường tấm tắc:
Ôi Alexandr
Ông thật là tốt phúc!
Con là ước vọng của mẹ cha
Không thành hiện thực.
Vì thế mẹ đau lòng,
Bố thì nghĩ quẩn,
Chỉ mong con kiếm được nhiều hơn
Khi đem thơ rao bán.
Nhưng dù con đã kiếm
Được bao nhiêu tiền,
Bố mẹ nào có hay.
Vì vậy thư này
Lời lời đắng cay,
Nhưng mẹ vẫn hiểu
Qua cảnh ngộ con
Tiền bạc không dành cho các thi nhân.
Mẹ không thích lo sợ
Nghĩ rằng: con - nhà thơ
Rằng con bị cám dỗ
Bởi hư vinh.
Hay hơn biết bao
Nếu như từ nhỏ
Con theo cha mẹ ra đồng
Cầy cuốc,
Gieo trồng.
Giờ buồn triền miên,
Bố, mẹ như sống trong bóng tối,
Ngựa kéo không mua nổi...
Nếu như con ở nhà,
Chắc sẽ có tất cả.
Vì nhạy bén và tinh thông
Nên chức chủ tịch xã
Sẽ trong tầm tay con.
Nhà mình chắc sống dễ dàng hơn
Không bị chèn ép nữa
Và con cũng không phải nếm
Những nhọc nhằn vô bổ.
Mẹ sẽ bắt
Nàng dâu mẹ dệt cửi, quay tơ,
Còn con,
Xứng phận làm trai,
Biết phụng dưỡng tuổi già cha mẹ".
Tôi vò nát bức thư
Đắm chìm trong đớn đau và khiếp sợ.
Không còn lối thoát nữa
Cho những ước vọng đời tôi?
Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ,
Rồi tôi sẽ kể,
Tôi sẽ viết lại sau
Trong bức thư tuyệt mệnh của mình...
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/06/2007 19:26
Bây giờ biết có điều gì
Còn nghĩ ra được
Và có điều chi
Tôi còn có thể viết?
Khi mà trước mặt tôi
Trên chiếc bàn nhỏ
Có một bức thư
Của mẹ tôi gửi đến.
Mẹ viết rằng:
"Nếu con có thể
Thì hãy về thăm mẹ
Trong ngày Thánh đản nghe con
Nhớ mua cho mẹ chiếc khăn
Và mua cho bố chiếc quần
Chứ ở nhà bây giờ
Thiếu thốn nhiều thứ lắm.
Mẹ không ưa một nỗi kinh hoàng
Rằng con là thi sĩ
Rằng con kết bạn
Với thói hư danh
Sẽ là rất hay hơn
Giá mà từ thời thơ ấu
Con chỉ học đi cày.
Mẹ đã già rồi
Và hay đau ốm
Nhưng giá như con ở nhà
Từ những ngày đầu
Thì bây giờ bên mẹ
Đã có nàng dâu
Và mẹ dắt tay đứa cháu bé
Âu yếm xoa đầu.
Thế mà những đứa con của mình
Con đành để thất lạc
Và người vợ của mình
Con dễ dàng trao người khác
Không gia đình, không bè bạn
Như thuyền không bến
Con chỉ biết vùi đầu
Vào rượu chè như vực thẳm sâu.
Con trai của mẹ
Con đã làm sao thế?
Ngày xưa con là đứa hiền lành
Và rất ngoan ngoãn
Mọi người đều nói với bố con rằng:
Ông là người hạnh phúc
Ông Alexandr Esenin!
Những điều mẹ cha mơ ước
Đã không thành hiện thực
Và giờ đây ở trong lòng
Càng thêm đắng cay và đau đớn
Khi mà bố con
Lại nghĩ rằng
Con làm thơ như thế
Là để kiếm tiền được nhiều hơn.
Mà dù cho con
Có kiếm được bao nhiêu đi nữa
Thì con đâu có gửi về nhà
Chính vì thế mà cay đắng
Khi lời cứ tuôn ra
Rằng chính mẹ đây cũng biết
Theo kinh nghiệm của mình
Các nhà thơ bạc tiền đâu có thiết.
Mẹ không ưa một nỗi kinh hoàng
Rằng con là thi sĩ
Rằng con kết bạn
Với thói hư danh
Sẽ là rất hay hơn
Giá mà từ thời thơ ấu
Con chỉ học đi cày.
Giờ đây chỉ còn một nỗi buồn
Giờ bố mẹ như sống trong bóng tối
Đến con ngựa cũng không.
Nhưng giá như con ở nhà
Thì tất cả đều làm ra
Và với trí thông minh như vậy
Có lẽ con trở thành
Ông chủ tịch xã ta.
Thì khi đó sống vui hơn
Không có gì sợ sệt
Và con cũng không cần
Nỗi nhọc nhằn không cần thiết
Khi đó mẹ sẽ bắt
Cô vợ của con
Quay tơ và xe chỉ
Còn con, như người con trai cả
Sẽ chăm sóc bố mẹ tuổi già".
..................
Tôi vò nát bức thư
Rồi đắm chìm trong khủng khiếp.
Chẳng lẽ không còn lối thoát
Trên con đường tha thiết của mình
Nhưng lại nghĩ rằng
Sau này tôi sẽ kể
Tôi sẽ kể cho mẹ
Trong bức thư trả lời.
Gửi bởi Geo ngày 02/05/2008 11:10
Bản dịch đầu ai đã sưu tầm được là của tôi. Chưa in ở đâu, nhưng tôi có post lên mạng NNN. Xin cảm ơn người sưu tầm.
Tạ Phương