Thơ » Nga » Sergei Yesenin
Đăng bởi nguyen trong tao vào 16/03/2007 20:41, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 22/03/2007 00:39
Не жалею, не зову, не плачу,
Все пройдет, как с белых яблонь дым.
Увяданья золотом охваченный,
Я не буду больше молодым.
Ты теперь не так уж будешь биться,
Сердце, тронутое холодком,
И страна березового ситца
Не заманит шляться босиком.
Дух бродяжий! ты все реже, реже
Расшевеливаешь пламень уст
О, моя утраченная свежесть,
Буйство глаз и половодье чувств!
Я теперь скупее стал в желаньях,
Жизнь моя, иль ты приснилась мне?
Словно я весенней гулкой ранью
Проскакал на розовом коне.
Все мы, все мы в этом мире тленны,
Тихо льется с кленов листьев медь...
Будь же ты вовек благословенно,
Что пришло процвесть и умереть.
Ta không nuối tiếc, không kêu gọi, không khóc lóc,
Mọi thứ sẽ qua đi, như khói tan từ những cây táo trắng.
Sự già nua đã bị bao trùm toàn màu vàng,
Ta sẽ không còn trẻ mãi nữa.
Giờ đây mi sẽ không còn đập như xưa,
Trái tim đã thui chột bởi lạnh giá,
Và đất nước của tấm vải in cây bạch dương
Chẳng mời gọi được [ai] dạo chơi bằng bước chân trần.
Hỡi linh hồn phiêu lãng! mi càng hiếm hơn, hiếm hơn
Thức tỉnh ngọn lửa của làn môi
Tìm lại sự tươi mới của ta đã mất,
Cả sự hiên ngang của đôi mắt và cơn lũ của những cảm xúc.
Ta giờ đây trở nên nghèo nàn hơn trong những hoài bão,
Đời ta vậy ư? Hay mi đã hiện trong mơ cho ta thấy?
Như trong sớm mai âm vang sức xuân
Ta đã phi nhanh trên con ngựa màu hồng.
Chúng ta, tất cả đều thối rữa trên thế gian này,
Những lá vàng màu đồng lặng lẽ rụng khỏi cây phong...
Mong cho chính mi mãi mãi thuận lợi (bình yên, may mắn),
Để được phát triển phồn vinh và chết (tạ thế, yên nghỉ).
Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyen trong tao ngày 15/03/2007 20:41
Tôi chẳng tiếc, chẳng kêu van, chẳng khóc
Tất cả sẽ tan đi như làn khói mong manh từ cây táo trắng kia
Tất cả sẽ héo tàn, thời vàng ngọc sẽ qua
Tôi cũng chẳng còn thêm tuổi trẻ...
Như vậy đấy, tim tôi giờ băng giá
Đã dâng đầy. Đâu sôi động như xưa
Và xứ sở của bạch dương trải lụa
Những chân trần trượt ngã, chẳng bị lừa.
Hồn lang thang mỗi ngày một ít đi
Những tiếng xôn xao, những lời lửa cháy
Ôi mất mát của tôi - những gì tươi tắn ấy
Mắt ngang tàng và thác lũ tình yêu.
Giờ ước mong, tôi dè dặt hơn nhiều
Cuộc sống của tôi ư? Tôi có mơ thấy nó
Trên ngựa hồng phi qua miền hoa nở
Đầy âm thanh một mai sớm mùa xuân.
Rồi tất cả chúng ta, tất cả chúng ta nơi trần thế
Như lá phong lặng lẽ trút sắc đồng
Thôi, thế này, với nó hãy cầu mong:
Rằng… nó đến… ánh lên… rồi tan biến...
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 11/06/2007 05:51
Tôi không khóc, không nài, không thương xót
Như khói trên cành, tất cả đều qua
Hoa táo trắng đã úa vàng, phai nhạt
Tôi đã không còn trẻ lại bao giờ.
Mi giờ đây đã không còn đập mạnh
Con tim này thui chột bởi giá băng
Và xứ sở bạch dương nhung gấm
Không còn xui tôi dạo bước chân trần.
Hồn lãng du! Mi mỗi ngày mỗi ít
Thức dậy lên ngọn lửa ở bờ môi
Vẻ tươi tắn của tôi ơi đã mất
Ánh mắt cuồng và cơn bão lòng tôi.
Giờ tôi ky bo trong nhiều ước muốn
Cuộc đời tôi? Hay chỉ một giấc mơ?
Tựa hồ như buổi sớm xuân vang động
Trên ngựa hồng tôi đã phóng về xa.
Trong đời này chúng ta đều cát bụi
Những cây phong lặng lẽ trút lá vàng...
Đến trọn kiếp xin mang niềm an ủi
Rằng đã đến cuộc đời nảy nở rồi tan.
Gửi bởi Tung Cuong ngày 12/07/2009 01:53
Chẳng tiếc, chẳng cầu, chẳng khóc than,
Đời qua đi như đám mây tan.
Như rừng thay lá thu vàng úa,
Tuổi trẻ đời tôi sớm úa tàn.
Trái tim nhiễm lạnh của tôi ơi!
Giờ chẳng còn nhanh nhịp nữa rồi.
Xứ sở bạch dương thôi vẫy gọi
Còn đâu chân đất bước bồi hồi.
Ơi hồn lãng du của lòng tôi!
Sao chẳng cùng tôi hát hết lời
Ôi cặp mắt xanh mê vạn sắc
Trẻ trung cảm hứng mất đâu rồi.
Tôi sống giờ đây ít ước mong
Cuộc đời tôi đó giấc mơ hồng?
Sáng xuân tươi đẹp, hương nồng thắm
Phóng vụt qua song bóng ngựa hồng.
Tất cả trên đời sẽ lụi dần
Nhựa cây truyền khắp lá cùng thân...
Dù chăm cầu nguyện qua năm tháng
Đời vẫn đơm hoa, vẫn héo tàn.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi bangbh ngày 11/01/2013 17:34
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi bangbh ngày 21/01/2013 14:01
Ta không nuối tiếc, không cầu xin, không rơi lệ,
Chuyện đời qua đi, như khói tan từ những cây táo trắng.
Màu vàng úa phủ lên cảnh già nua dâu bể,
Ta sẽ không còn trai trẻ vĩnh hằng.
Giờ con tim sẽ không đập như xưa,
Bởi lạnh giá làm mỏi mòn hưng phấn,
Còn đất nước của cây bạch dương in trên tấm lụa
Chẳng dụ được ai lãng du bằng bước chân trần.
Hỡi linh hồn phiêu lãng! mi càng ngày càng hiếm
Khơi dậy ngọn lửa nồng của làn môi
Tìm lại sự tươi mới của ta đã đánh mất rồi,
Cả những ánh mắt khinh đời và xúc cảm sục sôi.
Giờ đây ta không còn khát vọng thuở xưa,
Đời thực của ta ư? Hay chỉ là trong mộng?
Như sớm mai nao nức bao sức xuân chan chứa
Ta đã phi băng băng trên lưng ngựa sắc hồng.
Rồi chúng ta đều nát tan trên thế gian này,
Như những lá phong vàng lặng lẽ rụng khỏi cây...
Ước cho mi mãi mãi thuận buồm biết mấy,
Để hưởng phồn vinh và an giấc nồng say.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi hảo liễu ngày 12/01/2015 00:11
Tôi không khóc, không lời xin hối tiếc
Khói sương này rồi tất thảy đều tan
Giờ vàng phai nhạt úa màu hoa táo
Thời trẻ trai, ôi một cõi mơ tàn.
Tim tôi ơi, máu hồng sao lạnh ngắt?
Nhịp đập điên cuồng, giờ lặng lẽ sóng ngân
Xứ Bạch Dương vẫn mơ màng huyền diệu
Chẳng còn rủ tôi dạo bước gót chân trần.
Hồn phiêu lãng, giờ sao ngươi lụi tắt?
Hãy cháy lên hơi lửa ấm bờ môi
Nét vui tươi ngày xưa, ôi mờ nhạt!
Ánh mắt nồng nàn khi sóng dậy lòng tôi.
Giờ ích kỉ, tôi ơi, sao đê tiện?
Tôi đang mơ hay đang sống kiếp người?
Tựa một sớm xuân về sương ẩm ướt
Trên ngựa yên hồng, phóng về cõi xa xôi.
Ta đợi phút nghiệp đời về cát bụi
Với lá phong rơi nhè nhẹ úa vàng
Xin tạ ơn kiếp này tròn mộng ước
Nở trọn giữa đời, rồi lặng lẽ vụt tan...
Gửi bởi hảo liễu ngày 01/05/2015 09:19
Ta không tiếc, chẳng gọi ai, thôi khóc,
Đời trôi nhanh như trên vườn táo khói tan
Đắm mình trong màu vàng thu chết chóc
Ta sẽ không còn trẻ mãi với thế gian.
Ngươi giờ đây không đập nổi như xưa
Trái tim ta, khi cái lạnh đã chạm vào.
Miền bạch dương mùa hoa nở ngọt ngào
Không còn quyến rũ ta lang thang chân đất.
Hồn phiêu lãng! Ngươi càng ngày càng biếng
Ít thổi nồng nàn ngọn lửa trên môi
Ôi tình cảm trào dâng, ôi sóng mắt,
Cùng sức trẻ của ta mất đâu rồi.
Ta đã nghèo đi biết bao trong kỳ vọng
Đời có thực hay ta thấy trong mơ?
Như ta dạo qua thế gian trên lưng ngựa
Vào một sớm xuân âm vang sương mờ.
Tất cả chúng ta trên thế gian này ở tạm
Lá phong màu đồng trong gió nhẹ nhàng rơi...
Vòng quay được chúc phúc đến muôn đời
Sinh ra để sống hết mình và chết.
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 25/03/2018 13:49
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 25/03/2019 08:14
Không nuối tiếc, không gọi, không than khóc,
Mọi điều qua đi như hoa táo trắng toả khói mờ.
Ngập trong sắc hoàng kim tàn úa,
Sẽ chẳng còn trẻ nữa ta xưa.
Hỡi trái tim, người thôi không đập rộn,
Lỡ để hơi giá buốt chạm vào,
Miền bạch dương mịn mềm ấm áp
Chẳng gọi mời chân đất lướt xôn xao...
Hồn phiêu lãng! Hỡi ơi, lời ta nói
Bỗng hiếm khi được bùng cháy lửa lòng!
Ôi nét thanh tân trai trẻ còn không,
Mắt ngạo nghễ điên cuồng cùng cơn lũ trào cảm xúc!
Ta giờ đây dè dặt trong mơ ước,
Đời ta ư, hay chỉ mộng bẽ bàng?
Như một sớm Xuân tinh mơ rạo rực
Ta cưỡi ngựa hồng vội vã lướt ngang?
Lũ chúng ta, lũ chúng ta trong đời này đều phù vân chốc lát,
như lẳng lặng ánh đồng tuôn dưới những tán phong.
Những gì đến rồi đi thăng hoa rồi tàn lụi
Cứ vĩnh viễn phước lành, kỳ diệu vô song!
Ta không tiếc, không gọi, không than khóc,
Mọi thứ sẽ qua đi như làn khói trắng kia,
Từ trái táo ngả màu vàng héo úa.
Ta không còn trai trẻ như xưa.
Và giờ đây ngươi sẽ không đập mạnh,
Trái tim ơi, khi gió lạnh ùa về.
Và đất nước của bạch dương tha thướt
Bước chân trần không thôi thúc ta đi.
Hồn lãng tử! Ngươi ngày một hiếm
Thắp cháy lên rực lửa bờ môi.
Ồ, đâu mất sự trào dâng tươi mới,
Mắt cuồng điên và xúc cảm sục sôi?
Lòng ta giờ đây ít ỏi sao mong muốn,
Cuộc sống ta đây? hay hư ảo giấc mơ?
Tựa như, sáng ngày xuân ẩm ướt
Ta lao đi trên tuấn mã phất phơ.
Hết thảy chúng ta trên thế gian này đều hư nát
Như lá phong lặng lẽ rụng khỏi cây.
Hãy muôn đời hưởng phúc lành, bạn hỡi!
Được chào đời, bừng nở, rồi nhắm mắt, xuôi tay.
Gửi bởi hongha83 ngày 22/06/2023 18:09
Tôi không khóc, không van nài, không tiếc nuối
Tất cả sẽ qua như khói biến khỏi cây.
Những héo tàn vàng úa phủ tràn đầy,
Tôi sẽ chả còn quay lại ngày trai trẻ.
Trái tim giờ đâu còn đập như trước nữa,
Mà nguội tàn và lạnh buốt hết cả rồi,
Rừng bạch dương hoa gấm cả vùng đồi
Hết quyến rũ đôi chân trần dạo bước.
Hồn lãng du ơi! Ngày càng thưa thớt
Ngọn lửa hồng rạo rực của đôi môi,
Duyên tươi trẻ trong tôi đã hết rồi,
Mắt ngang tàng và ngập bơi trong cảm xúc.
Tôi bây giờ đã cạn dần ao ước,
Cuộc sống tôi còn lại giấc mơ thôi?
Giống sáng mai trên lưng ngựa hồng ngồi
Phi nước đại dưới trời xuân vang dội.
Tất thảy ta sẽ trở về cát bụi,
Như lá phong lẫm lũi rụng khỏi cành.
Hãy cầu Chúa mãi mãi ban phước lành
Cho kết trái và khi nằm dưới mộ.