Сестре Шуре (IV)

В этом мире я только прохожий,
Ты махни мне веселой рукой.
У осеннего месяца тоже
Свет ласкающий, тихий такой.

В первый раз я от месяца греюсь,
В первый раз от прохлады согрет,
И опять и живу и надеюсь
На любовь, которой уж нет.

Это сделала наша равнинность,
Посоленная белью песка,
И измятая чья-то невинность,
И кому-то родная тоска.

Потому и навеки не скрою,
Что любить не отдельно, не врозь -
Нам одною любовью с тобою
Эту родину привелось.


13-9-1925

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Anh là kẻ đi ngang qua cuộc đời
Còn em giơ cánh tay vui ra vẫy!
Trên vầng trăng mùa thu này cũng vậy
Ánh sáng dịu êm, âu yếm, gọi mời.

Lần đầu tiên anh sưởi ấm từ trăng
Lần đầu tiên sưởi ấm từ hơi lạnh
Giờ anh sống và lại đang hy vọng
Vào một tình yêu mà nay đã không còn.

Điều này được làm nhờ bình nguyên của ta
Miền đất rộng mênh mông, vùng cát mặn
Và nhàu nát sự ngây thơ trong trắng
Nỗi buồn thương cho ai đó ruột rà.

Chính vì thế muôn đời không giấu diếm
Rằng tình yêu không riêng rẽ, một mình
Một tình yêu của cả em và anh
Là tình yêu quê hương mình yêu mến.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

.

bản dịch này của nguyễn viết thắng ngang quá!

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Tạ Phương

Trong thế gian anh chỉ là kẻ ghé qua,
Em nhí nhảnh giơ cánh tay vẫy gọi!
Như vầng trăng thu mát trong vời vợi
Em ả dịu lành thắp sáng cõi bao la.

Lần đầu tiên anh được trăng sưởi nóng,
Lần đầu tiên tan giá lạnh hồn anh,
Anh lại sống, lại thiết tha hi vọng
Về một tình yêu đã tắt trong lòng.

Cõi hư vô phẳng lặng của chúng mình,
Màu cát trắng khiến lòng anh lạnh giá,
Cũng bởi vẻ ngây thơ nhàu nát của ai kia,
Và lại nữa, nỗi buồn ai chất chứa.

Bởi vì thế, anh chẳng bao giờ giấu
Rằng anh yêu, đâu phải chỉ riêng mình-
Một mối tình với đất đai tổ quốc
Mãi là điều em gắn bó cùng anh.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nhất Minh

Ở thế giới này anh chỉ là người khách qua đường,
Em hãy vẫy chào anh bằng cánh tay vui vẻ.
Và trăng thu trên đầu kia cũng thế,
Ánh sáng vuốt ve êm ả, dịu dàng.

Lần đầu tiên anh sưởi ấm dưới trăng,
Lần đầu tiên sưởi khỏi cơn lạnh cóng
Anh lại một lần vừa sống, vừa hy vọng
Vào tình yêu, dù tình ấy chẳng còn.

Điều đó làm nên do cánh đồng bằng,
Bị mặn mòi bởi màu trắng tinh của cát
Và sự vô tội của ai kia nhàu nát,
Và nỗi buồn thân thiết của ai người.

Vì thế anh không che giấu muôn đời,
Rằng tình yêu không phân chia, riêng rẽ,
Anh với em có một tình yêu như thế
Với quê hương này trìu mến xiết bao.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Trên đời này anh là kẻ lãng du
Hãy vui vẻ vẫy chào anh, em nhé.
Giống như mảnh trăng thu kia lặng lẽ
Cứ dịu dàng mà sáng mãi thế thôi.

Anh nương vào ánh trăng, vào cái lạnh
Mà sưởi ấm mình lần thứ nhất trong đời.
Thêm một lần anh hồi sinh, hy vọng
Ở một tình yêu đã mãi pha phôi.

Đó là nhờ đồng làng ta phẳng lặng
Bãi cát rạng ngời ánh muối đậm đà.
Được như thế nhờ ai kia trong trắng
Và cho ai – lòng phiền muộn xót xa.

Chính vì thế suốt đời anh không dấu,
Anh với em cùng có một mối tình
Không riêng rẽ, không gì chia cắt nổi
Trên miền quê nơi mẹ đã sinh mình.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nina @nuocnga.net

Thế giới này anh là kẻ qua đường,
Em vẫy anh bằng cánh tay vui vẻ.
Mảnh trăng thu dường như cũng thế
Ánh sáng dịu dàng, yên tĩnh làm sao.

Lần đầu anh sưởi ấm dưới trăng,
Lần đầu anh thấy ấm khi mát lạnh,
Và anh lại sống và hy vọng
Vào một tình yêu đã chẳng có trên đời.

Đó là nhờ đồng bằng của chúng ta,
Được cát trắng làm mặn mà đằm thắm
Nhờ một tâm hồn ai kia trong trắng
Dẫu bị vò nhàu, nỗi sầu thảm thân thương.

Và vì vậy chẳng bao giờ anh giấu
Rằng không hề yêu chia lẻ, tách riêng,
Anh và em có cùng tình yêu ấy,
Với quê hương này, mảnh đất thiêng liêng.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời