Thơ » Việt Nam » Cận đại » Sương Nguyệt Anh
Đăng bởi Vanachi vào 11/01/2008 07:03
Quỳnh tư ngọc cốt bản thiên chân,
Tịnh độ cô tiêu viễn tục trần.
Noãn nhập ám hương xuân dật tứ,
Hàn xung sơ ảnh nguyệt tà thần.
Tuyết trùng tự khước lưu phong vận,
Phong ngoại ủng liên đạp tuyết nhân.
Thừa hứng mạc hiềm sơn thuỷ viễn,
Đông lai dữ tử phú Dương xuân.
Tư chất như quỳnh, cốt cách như ngọc, thiên chân trời gửi gắm cho hoa,
Cao vọi trơ vơ, trên đỉnh Phật ngàn Tiên, xa cõi thực.
Hương ủ thơm tho, chiều xuân tứ ấm,
Cành thưa lạnh lẽo, bóng nguyệt đêm tàn.
Phong vận, trót gửi lòng theo tuyết sạch,
Đạp tuyết tìm nhau, giải gió luống thương người.
Hứng dâng lên, non nước ngại gì xa,
Vui đánh bạn, khúc "Dương xuân" đề vịnh.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ngọc, quỳnh cốt cách vốn trời ban,
Đất tịnh, trơ vơ lánh thế gian.
Ấp áp hương đầm xuân buổi sớm,
Lạnh lùng bóng nhạt nguyệt đêm tàn.
Nghĩ thân ánh tuyết hơi sương đượm,
Thương kẻ hài sương gót tuyết chan.
Mến cảnh, nước non xa chớ ngại,
Cùng lên ngâm vịnh tứ xuân tràn.