Thơ » Ba Lan » Piotr Sommer
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 15/09/2007 14:13, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Cammy vào 11/06/2008 23:02
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem 2 bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 15/09/2007 14:13
Tôi hỏi mấy câu hỏi
tuy nhiên rốt cuộc tôi phải cho câu trả lời.
Những câu hỏi tôi không biết đem hỏi ai
cũng không biết có đem hỏi ai hay không.
Tôi nghe em bé gọi to như thế nào trong khi ngủ -
bảy năm nay, mỗi năm, những giấc mộng này
ngày một nghiệt ngã hơn,
tiếng gọi trở thành tiếng la,
những tiếng la vang ngày càng quả quyết.
Cái nghĩ tôi quá chậm, cảm xúc tôi nhanh hơn
Sự chính xác ám ảnh, sau nhiều năm kinh nghiệm,
nay không còn nhọc nhằn, chán chường và khó chịu.
Những mảnh vụn câu chuyện tự chúng đến
tự chúng sắp xếp theo đúng thứ tự,
chính xác - chẳng giống cách ngày xưa chút nào.
Giọng dùng đặt câu hỏi,
đặc ân của sự non nớt,
lắp bắp từng tiếng, ngừng lại, rồi rơi vào giấc ngủ.
Tôi thức giấc nhìn vào bình phong gia đình
nơi khung ảnh một giấc mơ đã lạnh băng.
Những gì không chấp nhận được
đang trở nên có thể chấp nhận.
Lighter, darker
I ask questions
yet eventually I should be giving answers.
I don’t know who I’m directing them to
or if I’m directing them to anyone at all.
I hear how the child calls out in sleep—
for seven years, each year, these dreams
are more and more intense,
the calling becomes a shout,
the shouts grow more assertive.
I think too slowly, I feel faster.
An obsession for precision, after a few years’ experience,
stops being tiring, boring and obtrusive.
Shreds of plot come by themselves
and arrange themselves in the right order,
precisely—not at all the way it was.
The device for asking questions,
the privilege of immaturity,
sputters, stops, and falls asleep.
I wake up staring at the family screen
where one dream-frame has frozen.
What was unacceptable’s
becoming acceptable.