Đăng bởi hảo liễu vào 06/12/2015 20:43
I
La nuit n'est pas ce que l'on croit, revers du feu chute du jour et négation de la lumière, mais subterfuge fait pour nous ouvrir les yeux sur ce qui reste irrévélé tant qu'on l'éclairé.
Les zélés serviteurs du visible éloignés, sous le feuillage des ténèbres est établie la demeure de la violette, le dernier refuge de celui qui vieillit sans patrie...
II
Comme l'huile qui dort dans la lampe et bientôt tout entière se change en lueur et respire sous la lune emportée par le vol des oiseaux, tu murmures et tu brûles. (Mais comment dire cette chose qui est trop pure pour la voix ?)
Tu es le feu naissant sur les froides rivières, l'alouette jaillie du champ...
Je vois en toi s'ouvrir et s'entêter la beauté de la terre.
III
Je te parle, mon petit jour.
Mais tout cela ne serait-il qu'un vol de paroles dans l'air ?
Nomade est la lumière.
Celle qu'on embrassa devient celle qui fut embrassée, et se perd.
Qu'une dernière fois dans la voix qui l'implore elle se lève donc et rayonne, l'aurore.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 05/12/2015 20:43
I
Đêm không như người ta nghĩ, là mặt trái của lửa, sự sụp đổ của ngày, là sự phủ nhận ánh sáng, nhưng đó là cách làm chúng ta mở mắt trông thấy những gì còn lại khi ánh sáng không thể nào tiết lộ.
Như người phục vụ tận tình cho cái nhìn xa xôi. Dưới tán lá của bóng tối là nơi thiết lập còn lại của loài hoa tím, là nơi nương tựa cuối cùng của người già không tổ quốc.
II
Như chất dầu lắng ngủ trong cây đèn, bỗng nhanh chóng thay đổi hoàn toàn ánh sáng lờ mờ, và thở dưới ánh trăng được mang đến bởi cánh chim bay, em thì thầm và đốt cháy (Nhưng biết nói thế nào về những điều này khi tiếng nói đầy trong trắng).
Em là lửa mới sinh ra từ dòng sông lạnh giá, là chim sơn ca vụt ra từ cánh đồng. Tôi thấy em mở ra và làm say mê vẻ đẹp của đất.
III
Tôi muốn nói với em, rạng đông của tôi!
Nhưng tất cả điều này sẽ chỉ là những lời chớp cánh bay trong không khí.
Du cư là ánh sáng.
Việc chúng ta ôm hôn sẽ trở thành sự chấp nhận trong vòng tay và để rồi biến mất.
Đó là điều sau cùng của tiếng nói khẩn cầu, vậy hãy mọc lên toả bừng tia sáng rạng đông.