Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
Từ khoá: tình bạn (38) quê hương (314)

Đăng bởi Phan Tan Hai vào 20/01/2023 23:16, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 21/01/2023 09:12

Tặng Khánh Trường, một thời Hợp Lưu

Hãy khép trang giấy lại
còn thoang thoảng những ước mơ
hãy tự để bút mực
làm trôi chảy những dòng thơ
chữ đã viết xuống rồi
là hoá thân thành hoa cho đời
cũng như gió đã viết
kịp lên trang giấy bầu trời
giữa những muôn trùng chảy xiết
thành những bạt ngàn chữ của mây
thành những bạt ngàn chữ sinh rồi diệt
để thấy đời người có hạn
cũng như mây tan vào vô tận
ai níu được gió hôm nay
ai nhốt được thơ ngày mai

Hãy mặc gió cuốn đi
tháng ngày tuổi trẻ của chúng ta
khi rượu còn đầy ly
khi nồng say còn sóng sánh môi hoa
khi những đôi mắt giai nhân còn chưa xa
còn ẩn hiện giữa dòng thơ trên báo
để rồi chúng ta phiền muộn trong mơ
để rồi chúng ta đưa nỗi nhớ mơ hồ
quyện vào mực, vào chữ để giấy ướp mùi hương
để rồi ẩn tiếng cười giai nhân vào tranh
để rồi gọi tên em là nhan sắc giữa vô thường
cứ ngỡ là bất tử
nhưng thực sự là không
khi mùa thu làm vàng trang giấy cũ
khi mùa đông làm nhạt nét tranh nơi môi cười
có phải vì chúng ta chạy trốn quê nhà
nơi nước mắt như dường miên viễn dặm xa.

Hãy khép trang giấy lại
bụi thời gian đang lặng lẽ bay tới
đang phủ mờ đi một thời trí nhớ
đang xoá mất dấu chân một thời lặn lội
chúng ta đã muốn tìm mùa xuân lưng trời trận gió
để đưa vào giấy hợp lưu những mùa hoa nở
một thời chúng ta đã sống dài như bất tận
đã ồn ào nói cười như đêm vui mừng không ngủ
một thời chúng ta còn tin vào hồn giấy mực
còn suy tính về những dòng thơ sắp viết

còn cân nhắc với những chữ như dường siêu thực
một thời chúng ta còn tin vào tranh
còn đi tìm cho ra những sắc màu phép thuật
hy vọng làm đẹp hơn cho những chiều tối sáng trưa
khi chúng ta còn tin vào những dòng chữ hợp lưu
rồi sẽ nối kết được cả muôn trùng quê nhà
rồi xếp giấy, chép thơ để làm cầu
rồi vẽ tranh, phác hoạ để nối cả thiên hà
rồi dòng chữ đã thành mưa để ngập ướt ưu sầu
rồi sắc màu đã thành gió để bay tìm mây dặm xa.

Hãy để bụi mờ trang giấy
chúng ta chỉ là quáng nắng chiều qua
chúng ta chỉ là ảnh hiện trong gương
chúng ta chỉ là bọt sóng mưa sa
chúng ta chỉ là tia chớp dặm trường
chúng ta chỉ là giấc mộng sát na
chúng ta chỉ là buổi sớm giọt sương
nhưng đã thơ mộng như kim cương bất hoại
nhưng đã xót thương như lòng mẹ từ bi
nhưng đã tắm dòng hợp lưu từ trời xa phương ngoại
nhưng đã hoá thân thành thơ giữa những chiều ánh tà huy
nhưng đã đi đứng nói cười với ước mơ Hùng Vương cổ đại

khi trang sách khép lại
từng đàn chim từ các dòng thơ bay lên.