Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Phan Quế (I)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 13/01/2019 09:19
世事饒饒應不問,
人情此此竟何煩。
慈悲剩有家中佛,
快活真為陸上仙。
曾愧闍黎心混俗,
漫將德水化隨緣。
自修磨括行持劍,
斷卻情魔孽鬼牽。
Thế sự nhiêu nhiêu ưng bất vấn,
Nhân tình thử thử cánh hà phiền.
Từ bi thặng hữu gia trung Phật,
Khoái hoạt chân vi lục thượng tiên.
Tằng quý đồ lê tâm hỗn tục,
Mạn tương đức thuỷ hoá tuỳ duyên.
Tự tu ma quát hành trì kiếm,
Đoạn khước tình ma nghiệt quỷ khiên.
Việc đời nhiều quá nên không muốn hỏi
Tình người như thế, như thế, xét cho cùng thì sao lại phiền?
Nếu tu Phật để được đức từ bi thì trong nhà có người dư đức từ bi, cầu chi Phật ở ngoài đường?
Nếu theo tiên để được vui vẻ thong dong thì trên đất liền có người thật sự được như thế thì cầu chi tiên ngoài biển?
Từng lấy làm thẹn cho ông sư chăn dắt học trò mà trong lòng ông ta ý đạo pha lẫn mùi đời,
Còn nói quàng rằng đem nước công đức tuỳ theo cơ duyên để hoá độ chúng sinh!
Tự ta nghiên cứu tìm tòi, làm và giữ đức hạnh sao cho được như thanh gươm.
Cắt đứt ma tình và quỷ nghiệt bám theo mình.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 14/01/2019 09:19
Thế sự rối ren hà tất hỏi
Tình người như thế, cớ chi phiền?
Hiền từ lân mẫn, nhà còn Phật
Hoan lạc thung dung, đất có tiên
Từng thẹn sư mô tâm nhiễm tục
Còn khoe nước đức đạo tuỳ duyên!
Tự ta rèn trí như thanh kiếm
Nghiệt quỉ tình ma chặt đứt liền!