Thơ » Việt Nam » Cận đại » Phan Bội Châu » Thơ chữ Hán
生為男子要希奇,
肯許乾坤自轉移。
於百年中須有我,
起千載後更無誰。
江山死矣生圖汭,
賢聖遼然誦亦癡。
願逐長風東海去,
千重白浪一齊飛。
Sinh vi nam tử yếu hy kỳ,
Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di.
Ư bách niên trung tu hữu ngã,
Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ.
Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế,
Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si.
Nguyện trục trường phong Đông hải khứ,
Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi.
Đã sinh làm kẻ nam nhi thì cũng phải mong có điều lạ,
Há lại để trời đất tự chuyển vần lấy sao!
Giữa khoảng trăm năm này, phải có ta chứ,
Chẳng nhẽ ngàn năm sau lại không có ai (để lại tên tuổi) ư?
Non sông đã chết, sống chỉ nhục,
Thánh hiền đã vắng thì có đọc sách cũng ngu thôi!
Mong đuổi theo ngọn gió dài đi qua biển Đông,
Ngàn đợt sóng bạc cùng bay lên.
Trang trong tổng số 2 trang (12 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 04/04/2006 02:45
Có 1 người thích
Làm trai phải lạ ở trên đời,
Há để càn khôn tự chuyển dời.
Trong khoảng trăm năm cần có tớ,
Sau này muôn thuở há không ai?
Non sông đã chết, sống thêm nhục,
Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài.
Muốn vượt bể Đông theo cánh gió,
Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi.
Gửi bởi Vanachi ngày 04/04/2006 02:46
Khác thường bay nhảy mới là trai,
Chẳng chịu vần xoay mặc ý trời!
Trong cuộc trăm năm đành có tớ,
Rồi sau muôn thuở há không ai?
Non sông đã mất, mình khôn sống,
Hiền thánh đâu còn, học cũng hoài.
Đông hải xông pha nương cánh gió.
Nghìn làn sóng bạc múa ngoài khơi.
Gửi bởi Hungan ngày 23/09/2007 22:17
Có 1 người thích
XUẤT DƯƠNG LƯU BIỆT
Sinh vi nam tử yếu hy kỳ.
Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di!
Ư bách niên trung tu hữu ngã.
Khởi thiên tải hậu cánh vô thùy.
Giang sơ tử hĩ sinh đồ nhuế,
Hiền thanh liêu nhiên tụng diệc si!
Nguyện trục trường phong Đông hải khứ:
Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi
Văn thơ Phan Bội Châu
ĐẶNG THAI MAI
Nhà xuất bản Văn hóa – 1958
Dịch nghĩa
Lưu biệt khi xuất dương.
Đã làm trai thì cũng phải khác đời,
Lẽ để trời đất muốn xoay vần tới đâu thì tới !
Trong khoảng trăm năm đã có ta (thì ta phải gánh vác lấy công việc),
Còn như chuyện ngàn năm sau thì có người sắp tới,
Non sông mất rồi, sống chỉ là nhơ nhuốc,
Sách vở thánh hiền tẻ ngắt, đọc chỉ mụ người !
Muốn đuổi theo ngọn gió đi qua biển Đông,
Bay nhảy với ngàn trùng sóng bạc !
Dịch thơ
Làm trai phải lạ ở trên đời,
Há để càn khôn tự chuyển dời.
Trong khoảng trăm năm cần có tớ,
Sau này muôn thuở, há không ai?
Non sông đã chết, sống thêm nhục,
Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài!
Muốn vượt bể Đông theo cánh gió
Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi.
TÔN QUANG PHIỆT dịch
Nguồn: Hợp tuyển Thơ văn Việt Nam (1858 -1920) – Quyển II
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi MXTD ngày 14/07/2009 00:54
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi MXTD ngày 23/01/2011 23:44
Có 1 người thích
Chí lạ làm trai ngất ngất cao
Há để càn khôn tự chuyển sao?
Trời đất trăm năm còn ta đó
Chẳng lẽ ngàn năm chẳng danh nào?
Nước mất, nghìn thu thêm nặng nhục
Xa rồi Hiền Thánh, học ngu sao?
Bể Đông ta vượt theo cánh gió
Muôn trùng sóng bạc vút bay cao!
Gửi bởi Đồng Thành ngày 03/08/2020 14:35
Khác thường bay nhảy làm trai,
Đất trời há để vần xoay chuyển dời!
Trăm năm trong khoảng cuộc đời,
Ngàn năm sau nữa há thời không ai?
Mình khôn sống nước nạn tai,
Thánh hiền đã vắng cũng hoài học thôi!
Ruổi nương đông hải gió khơi,
Muôn trùng sóng bạc đón người ngoài khơi.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 17/08/2020 20:16
Làm trai hoạt động khác thường đời,
Há để đất trời vần chuyển dời!
Trong khoảng trăm năm ta phải có,
Ngàn năm sau nữa há không người?
Giang sơn đã mất, mình khôn sống,
Hiền thánh không còn học cũng hoài!
Đông hải ruổi dong nương ngọn gió,
Muôn trùng sóng bạc đón ngoài khơi.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/08/2020 18:27
Thân trai đã sống phải hơn đời,
Chẳng lẽ vần xoay mặc đất trời.
Trong khoảng trăm năm còn có tớ,
Lẽ nào ngăn trở lại không ai.
Nước non chết chóc càng thêm nhục,
Sách thánh mờ phai đọc lũ người.
Đông hải quyết theo cơn gió lớn,
Vẫy vùng muôn dặm sóng xa khơi.
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 26/10/2020 14:47
Sống mà ru rú, uổng đời trai!
Há để càn khôn sắp đặt hoài?
Ba vạn ngày dài ta phải xứng,
Vài ngàn năm nữa há không ai?
Sống nhìn nước mất, đau đời nhục,
Ngồi đọc sách xưa, phí cái tài.
Muốn vượt Biển Đông đè ngọn gió,
Cỡi rừng sóng bạc đón ngày mai.
Ấn sinh thiên tử, lạ trên đời,
Chớ để trời đất tự chuyển dời.
Trong khoảng trăm năm cần phải nhớ,
Sau này muôn thuở, cớ không ai?
Non sông đã chết, sống lạc loài,
Thánh hiền còn đâu, học cũng hoài!
Muốn vượt Biển Đông theo làn gió,
Ngàn trùng sóng bạc tiển xa khơi.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 17/02/2022 15:14
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 22/04/2022 08:14
Sinh phận làm trai phải lạ lùng,
Đất trời đâu dễ chuyển xoay vòng.
Trăm năm khoảng ấy âu là có,
Muôn thuở sau nầy há lại không.
Sông núi mất rồi thân chẳng kể,
Thánh hiền đã khuất đọc khôn thông.
Nương làn gió lớn qua Đông Hải,
Sóng bạc ngoài khơi tiễn vạn trùng.
Trang trong tổng số 2 trang (12 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối