15.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phạm Trường Giang vào Hôm qua 13:47

Anh uống với em ly rượu tình,
Mùi men quyện ngọt, hương say nồng,
Như những đêm rực cháy trong lòng,
Ta quên hết dĩ vãng, quên vết thương.

Chén rượu nhỏ, đượm hồn trầm lắng,
Nhưng sao đêm nay lòng ta lại bâng khuâng,
Dĩ vãng vơi đi, tình còn lại đẫm hương,
Môi em đắm đuối, ta say cả đời.

Và anh, như con thuyền bơ vơ giữa giông bão,
Uống cho vơi sầu, cho khổ đau tan biến,
Bóng tối, giờ này, lùi xa hết chốn cũ,
Để tình mình rực cháy, đắm say muôn thuở.

Chén rượu này, không còn dư vị cay đắng,
Chỉ còn em, trong mộng mị huyền thoại,
Để anh uống, uống say trong nỗi khát khao,
Rót đầy yêu thương, cho ngày mai trọn vẹn.

Vũng Tàu, đêm nay lắng sâu cõi lòng,
Mình quên đi tất thảy, quên dĩ vãng buồn,
Chỉ còn anh và em, vĩnh viễn trong nhau,
Uống cho say đêm này, tình mãi không phai.


Vũng Tàu, Việt Nam, ngày 11/4/2014.