Thơ » Đức » Paul Celan
Đăng bởi Vanachi vào 10/05/2018 11:00
Es war Erde in ihnen, und
sie gruben.
Sie gruben und gruben, so ging
ihr Tag dahin, ihre Nacht. Und sie lobten nicht Gott,
der, so hörten sie, alles dies wollte,
der, so hörten sie, alles dies wusste.
Sie gruben und hörten nichts mehr;
sie wurden nicht weise, erfanden kein Lied,
erdachten sich keinerlei Sprache.
Sie gruben.
Es kam eine Stille, es kam auch ein Sturm,
es kamen die Meere alle.
Ich grabe, du gräbst, und es gräbt auch der Wurm,
und das Singende dort sagt: Sie graben.
O einer, o keiner, o niemand, o du:
Wohin gings, da’s nirgendhin ging?
O du gräbst und ich grab, und ich grab mich dir zu,
und am Finger erwacht uns der Ring.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Đất có trong họ, và
họ đào.
Họ đào và đào, rồi ngày
của họ qua đi, đêm của họ. Và họ không ngợi ca Thượng đế,
người, như họ từng nghe, đã muốn tất cả những điều này,
người, như họ từng nghe, đã biết tất cả những điều này.
Họ đào và không nghe gì nữa cả;
họ không khôn ngoan hơn, không viết một bài ca,
không ngôn ngữ nào được sáng tạo thêm ra.
Họ đào.
Rồi một sự im lặng kéo đến, bão cũng kéo đến,
tất cả biển cả cũng đến.
Tôi đào, người đào, và con giun cũng đào,
và tiếng hát ở nơi đó nói: Họ đào
Ôi một, ôi không, ôi không ai, ôi người
Điều này đi đến đâu, đến không nơi nào cả?
Ôi người đào và tôi đào, và tôi đào tới người
và trên ngón tay ta thức dậy chiếc nhẫn