Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Tây Ban Nha
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 01/08/2007 16:19, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 21/02/2017 21:16

Poema 10

Hemos perdido aún este crepúsculo.
Nadie nos vio esta tarde con las manos unidas
mientras la noche azul caía sobre el mundo.

He visto desde mi ventana
la fiesta del poniente en los cerros lejanos.

A veces como una moneda
se encendía un pedazo de sol entre mis manos.

Yo te recordaba con el alma apretada
de esa tristeza que tú me conoces.

Entonces, dónde estabas?
Entre qué genes?
Diciendo qué palabras?
Por qué se me vendrá todo el amor de golpe
cuando me siento triste, y te siento lejana?

Cayó el libro que siempre se toma en el crepúsculo,
y como un perro herido rodó a mis pies mi capa.

Siempre, siempre te alejas en las tardes
hacia donde el crepúsculo corre borrando estatuas.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

Chúng mình lại đánh mất thêm buổi hoàng hôn này.
Và chiều nay nào có ai đã thấy chúng ta nối liền tay
trong lúc đêm xanh rơi xuống trần thế.

Tôi đã thấy qua khung cửa sổ
buổi yến tiệc của chiều tà trên những ngọn đồi xa.

Đôi khi, như một đồng tiền
sáng ngời giữa hai bàn tay tôi một mẩu mặt trời.

Tôi nhớ tới em mà tâm hồn se thắt
một nỗi buồn riêng, nỗi buồn em biết đó.

Lúc ấy, em ở đâu?
Giữa những ai?
Đã thốt lên những lời nào?
Tại sao bỗng dưng trọn tình yêu lại phải tới với tôi
khi tôi cảm thấy mình buồn, và cảm thấy em rất xa?

Cuốn sách đã rớt xuống, cuốn sách mà ta vẫn chọn vào lúc hoàng hôn,
và tấm áo choàng của tôi, như một con chó bị thương, nằm cuộn người dưới chân tôi.

Em vẫn rời xa và rời xa mãi trong những buổi chiều muộn
về phía hoàng hôn đang qua mau xóa nhòa những pho tượng.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
15.00
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Takya Đỗ

Lại thêm buổi hoàng hôn này đôi ta bỏ lỡ.
Khi màn đêm xanh thẳm rớt xuống đời
tối nay đâu ai còn bắt gặp đôi ta tay trong tay.

Từ cửa sổ nhà mình, ta đã thấy
gió tây mở hội trên những mỏm đồi xa vời vợi.

Thỉnh thoảng một mảnh mặt trời giữa đôi bàn tay ta thắp lửa
tựa một đồng tiền xu.

Ta nhớ về em mà lòng chất chứa
nỗi sầu muộn mà em từng biết rõ.

Vậy em đã ở đâu lúc đó?
Với những ai?
Nói những câu gì?
Trong lúc ta cảm thấy muộn phiền và em xa quá xa
vì đâu tất cả tình yêu cùng lúc ùa về bất chợt với ta?

Đã rớt xuống, kìa cuốn sách vẫn được cầm trên tay mỗi buổi chiều tà,
và như con chó bị thương, dưới chân ta tấm áo choàng nằm cuộn.
Khi chiều về đêm xuống, em cứ mãi lùi xa
theo bước bóng chiều nhập nhoạng đang hối hả nhuốm nhạt nhoà bầy tượng đá.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời