Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Tây Ban Nha
2 bài trả lời: 2 bản dịch
1 người thích

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 03/08/2007 16:30, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 21/02/2017 21:17

Poema 11

Casi fuera del cielo ancla entre dos montañas
la mitad de la luna.
Girante, errante noche, la cavadora de ojos.
A ver cuántas estrellas trizadas en la charca.

Hace una cruz de luto entre mis cejas, huye.
Fragua de metales azules, noches de las calladas luchas,
mi corazón da vueltas como un volante loco.
Niña venida de tan lejos, traída de tan lejos,
a veces fulgurece su mirada debajo del cielo.
Quejumbre, tempestad, remolino de furia,
cruza encima de mi corazón, sin detenerte.
Viento de los sepulcros acarrea, destroza, dispersa tu raíz soñolienta.

Desarraiga los grandes árboles al otro lado de ella.
Pero tú, clara niña, pregunta de humo, espiga.
Era la que iba formando el viento con hojas iluminadas.
Detrás de las montañas nocturnas, blanco lirio de incendio,
allá nada puedo decir! Era hecha de todas las cosas.

Ansiedad que partiste mi pecho a cuchillazos,
es hora de seguir otro camino, donde ella no sonría.

Tempestad que enterró las campanas, turbio revuelo de tormentas
para qué tocarla ahora, para qué entristecerla.

Ay seguir el camino que se aleja de todo,
donde no está atajando la angustia, la muerte, el invierno,
con sus ojos abiertos entre el rocío.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

Gần như ở ngoài bầu trời neo giữa hai đỉnh núi
vầng trăng lưỡi liềm.
Đêm lượn vòng, đêm lang thang, đêm đào sâu những hố mắt.
Để nhìn thấy biết bao vì sao đã tan tành trên vũng nước.

Nàng là một dấu chữ thập tang tóc giữa đôi mày của tôi, nàng trốn đi.
Lò luyện những thỏi kim khí xanh, những đêm âm thầm tranh đấu,
trái tim tôi đảo quay như một tay lái điên.
Người con gái đến từ xa, được đưa tới từ nơi quá xa,
đôi khi ánh mắt nàng lóe lên như một tia chớp dưới gầm trời.
Tiếng than không ngớt, cơn bão, trận lốc cuốn cuồng nộ,
xin hãy qua luôn trên trái tim ta, chớ dừng lại.
Hỡi cơn gió của những mộ địa, hãy cuốn theo, hãy hủy diệt, hãy xua tan chiếc rễ còn thiếp ngủ của mi.

Hãy bứt đi những gốc cây to ở bên kia người nàng.
Còn em, hỡi người con gái trắng trẻo, câu hỏi của khói, bông lúa.
Người con gái đã được cơn gió cùng với những chiếc lá rực sáng tạo nên.
Đằng sau những ngọn núi đêm, bông diên vỹ trắng của đám cháy,
a tôi không thể nói được gì! Nàng làm bằng mọi thứ.

Hỡi lo âu đã phân xẻ ngực ta bằng những nhát dao,
đã tới giờ bước lên một con đường khác, một con đường không nụ cười nàng.
Hỡi bão tố, kẻ đào huyệt chôn những tiếng chuông, sự tái phát mịt mờ của những cơn phong ba
tại sao lại phải động tới nàng lúc này, tại sao lại phải làm cho nàng buồn.

Ôi chao! theo con đường rời xa tất cả,
con đường mà lúc này nỗi lo âu, cái chết, mùa đông sẽ không chận lại
với những con mắt mở toang của chúng giữa lòng sương mai.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Takya Đỗ

Chênh vênh giữa hai mỏm núi, mảnh trăng bán nguyệt thả neo
hồ như bên ngoài cõi trời cao.
Bóng đêm tha thẩn dạo quanh, khoét những con mắt trũng sâu.
Kìa trông bao nhiêu là sao trời tan vỡ trong ao.

Đêm khắc dấu thập giá bi thương giữa cặp mày ta, rồi trốn biệt.
Kìa những đêm thâu lặng lẽ vật lộn, như luyện ngục xanh ngời ánh thép,
lòng ta đảo điên khác nào bánh xe cuồng loạn.
Từ nơi xa thật xa, nàng đã đến, gió mang nàng đến từ nơi xa, xa lắm,
trên dương gian này có đôi lúc ánh mắt em ngời chớp sáng.
Rên rỉ, huyên náo, cơn gió lốc hung tợn,
tràn qua cõi lòng ta mà không ngừng bước.
Từ những nấm mồ thổi về, gió phá nát cội rễ mơ màng của em mà tung tán.

Ở phía bên kia nàng gió bật rễ những thân đại thụ.
Nhưng em, cô gái ngời ngợi, phảng phất khói sương, tựa bông cờ ngô phấp phới.
Em là nàng mà gió đang tạo ra bằng những chiếc lá sáng rỡ.
Là đoá huệ trắng ngần trong ánh lửa phía sau rặng núi đêm,
a, ta không lời nào tả xiết! Nàng thoát thai từ mọi thứ.

Nỗi khát khao kia, ngực ta ngươi cứa nát,
đã đến lúc đi sang con đường khác để thoát nụ cười nàng.
Kìa gió lốc vùi lấp những quả chuông, kìa cuồng phong mịt mờ hỗn độn
vì đâu lúc này lại khiến nàng mủi lòng, vì đâu khiến nàng sầu muộn?

Thôi đành, hãy theo con đường nơi hết thảy phân ly,
nơi không thống khổ, chết chóc, mùa đông nào ngăn trở
giữa mù sương, cặp mắt đường thao thức mở.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời