Thơ » Chilê » Pablo Neruda
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 29/07/2007 08:39, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 29/07/2007 08:55
Bài thơ được viết bằng tiếng Tây Ban Nha nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 29/07/2007 08:39
Bỗng nhiên tôi chán làm người.
Bỗng nhiên tôi vào tiệm may và rạp hát
hoàn toàn teo lại, trơ kín, như một con thiên nga bằng nỉ
lách lội trên nước của nguồn gốc và tro.
Mùi của tiệm hớt tóc làm tôi khóc ra tiếng.
Tôi chẳng muốn gì trừ tĩnh lặng của sỏi và của len,
Tôi không muốn nhìn những cơ sở, hay vườn,
hay hàng hóa, hay mắt kiếng, hay thang máy.
Bỗng nhiên tôi chán bàn chân tôi và móng tôi
và tóc tôi và bóng tôi.
Bỗng nhiên tôi chán làm người.
Tuy vậy vẫn sẽ thú vị
nếu hù một công chứng viên bằng một đốm hoa loa kèn
hay dộng cho một ma sơ chết ngắc bằng một cú vào tai.
Sẽ rất tuyệt vời
đi ngoài đường với một con dao màu xanh lá cây
rống cho tới khi tôi chết cóng.
Tôi không muốn mãi mãi làm một cái rễ trong bóng tối,
do dự, dãn ra, run rẩy với những giấc mơ,
vùi xuống, trong cái dạ dày ẩm của trái đất,
thấm hút và ngẫm nghĩ, ăn uống mỗi ngày.
Tôi không muốn là người thừa hưởng quá nhiều rủi ro.
tôi không muốn tồn như một cái rễ và một cái mả,
như một đường hầm đơn độc, như một hầm đầy xác,
cứng lạnh, đau đớn chết.
Vì lý do này thứ Hai cháy như xăng
khi nó thấy tôi đến với cái mặt tù đày,
và nó hú khi lướt qua như một bánh xe bị thương,
và bước chân của nó đầy máu nóng khi tiến về đêm.
Và nó lùa tôi đến những góc nào đó, đến những nhà ẩm nào đó,
đến những nhà thương nơi xương nhô ra cửa sổ,
đến những tiệm đóng giầy nào đó hôi mùi giấm,
đến những con đường khiếp như khe.
Có những con chim màu lưu huỳnh, và những bộ ruột kinh tởm
treo từ khung cửa ở những nhà tôi ghét,
có những bộ răng bị bỏ quên trong bình cà phê,
có những gương
đáng lẽ phải khóc vì xấu hổ và khiếp sợ,
có những dù ở khắp nơi, và thuốc độc, và rốn.
Tôi sải bước với bình tĩnh, với mắt, với giày,
với tức giận, với lãng quên,
tôi lướt, tôi đi ngang những văn phòng và tiệm đầy dụng cụ chỉnh xương,
và những sân phơi đầy quần áo,
quần lót, khăn lau và áo khóc ròng
từ từ những giọt nước mắt bẩn.