Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Tây Ban Nha
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 03/08/2007 16:37, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 21/02/2017 21:27

Poema 17

Pensando, enredando sombras en la profunda soledad.
Tú también estás lejos, ah más lejos que nadie.
Pensando, soltando pájaros, desvaneciendo imágenes, enterrando lámparas.

Campanario de brumas, qué lejos, allá arriba!
Ahogando lamentos, moliendo esperanzas sombrías, molinero taciturno,
se te viene de bruces la noche, lejos de la ciudad.

Tu presencia es ajena, extraña a mí como una cosa.
Pienso, camino largamente, mi vida antes de ti.
Mi vida antes de nadie, mi áspera vida.
El grito frente al mar, entre las piedras,
corriendo libre, loco, en el vaho del mar.
La furia triste, el grito, la soledad del mar.
Desbocado, violento, estirado hacia el cielo.

Tú, mujer, qué eras allí, qué raya, qué varilla
de ese abanico inmenso? Estabas lejos como ahora.
Incendio en el bosque! Arde en cruces azules.
Arde, arde, llamea, chispea en árboles de luz.
Se derrumba, crepita. Incendio. Incendio.
Y mi alma baila herida de virutas de fuego.
Quién llama? Qué silencio poblado de ecos?

Hora de la nostalgia, hora de la alegría, hora de la soledad.
hora mía entre todas!
Bocina en que el viento pasa cantando.
Tanta pasión de llanto anudada a mi cuerpo.

Sacudida de todas las raíces,
asalto de todas las olas!
Rodaba, alegre, triste, interminable, mi alma.

Pensando, enterrando lámparas en la profunda soledad.

Quién eres tú, quién eres?

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

Khi suy gẫm, khi lưới bắt những chiếc bóng trong cô đơn sâu thẳm.
Cả em nữa, em cũng thật xa, a còn xa hơn hết thảy mọi người.
Khi suy gẫm, thả những cánh chim, làm tiêu tan những hình ảnh,
vùi nông những ngọn đèn.
Ôi ngọn tháp sương mờ, sao mi quá đỗi xa, mãi trên cao ấy!
Khi bóp nghẹn những tiếng than, khi xay những hy vọng tăm tối,
hỡi kẻ xay bột lầm lì câm lặng,
đêm dò dẫm tìm tới với người, xa hẳn thành phố.

Sự hiện diện của em rất lạ xa, hoàn toàn lạ xa đối với tôi như một sự vật.
Tôi ngẫm nghĩ, bước đi rất lâu, về cuộc đời tôi trước em.
Cuộc đời tôi trước bất kỳ ai, cuộc đời cay đắng của tôi.
Tiếng kêu trước biển cả, giữa những tảng đá,
khi chạy tự do, điên cuồng, trong hơi nước của biển.
Cơn cuồng nhiệt buồn bã, tiếng kêu, sự cô đơn của biển.
Hăm hở, mãnh liệt, vươn mãi tới trời.

Còn em, em hỡi, lúc đó em là gì, là vạch nào, nan nào
của cây quạt bao la ấy? Lúc đó em cũng đã xa xôi không kém gì hiện tại.
Đám cháy trong rừng cây! Hãy cháy lên thành những thập giá xanh.
Cháy lên, cháy lên, bùng lên thành ngọn lửa, lấp lánh thành những cây ánh sáng.
Đám cháy sụp đổ, nổ lốp đốp. Đám cháy. Đám cháy.
Và hồn tôi nhảy múa bị thương vì những tàn lửa.
Ai gọi thế? Im lặng nào đầy những vọng âm thế?
Giờ phút của hoài niệm, giờ phút của niềm vui, giờ phút của cô đơn,
giờ phút của ta trên hết mọi giờ phút!
Ôi chiếc tù và của gió ca hát lướt qua.
Biết bao mê đắm với tiếng khóc than cột ràng lấy thân ta.

Mọi gốc rễ lay động,
mọi con sóng tiến công!
Và hồn ta lăn đi, vui vẻ, buồn thiu, bất tận.

Khi suy gẫm, khi vùi chôn những ngọn đèn trong cô đơn sâu thẳm.
Mi là ai mi hỡi, mi là ai?

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Takya Đỗ

Ngẫm ngợi, làm rối tung những hình bóng trong vô cùng hiu quạnh.
Và cả em nữa cũng xa xôi, chao ôi, xa hơn bất kỳ ai khác.
Ngẫm ngợi, chôn những cây đèn, phóng sinh bầy chim, xoá nhoà hình ảnh.
Tháp chuông mù sương, xa quá xa, tít trên cao đó!
Bóp nghẹt lời than vãn, nghiền nát những hy vọng u ám, kìa cối xay bột rầu rĩ,
Màn đêm úp sấp xuống ngươi, xa nơi phố thị.

Em hiện thân như người không quen biết, một tạo vật với ta dường lạ lẫm.
Ta suy ngẫm, suốt quãng đường dài, về đời ta trước lúc có em.
Đời ta trước lúc có một ai, đời ta sượng sần thô nhám.
Đối mặt với biển thét vang, giữa những hòn đá tảng,
Chạy lông nhông, man dại, trong biển mịt mờ sương.
Cơn giận điên buồn, tiếng gào thét, nỗi niềm biển quạnh hiu tịch mịch.
Một kẻ man dại, hung hăng, với lên tận thiên đường.

Em, người yêu ơi, em là tạo vật gì thủa đó, là phiến hay là nan
Trên chiếc quạt mênh mông nọ? Khác chi lúc này, thủa đó em cũng từng xa cách.
Kìa đám lửa trong rừng! Cháy lên hình những thập giá biếc xanh.
Cháy rực, cháy rực, bừng bừng, lấp lánh trong những thân cây ngời rạng.
Đổ ập xuống, kêu răng rắc. Lửa hồng. Lửa hồng.
Và hồn ta quay cuồng luân vũ, rát bỏng vì những đốm tàn than.
Ai gọi đó? Tịch lặng nào trú ngụ cùng tiếng vọng?

Thời khắc của hoài nhớ, thời khắc của hân hoan, thời khắc của cô quạnh,
Thời khắc của ta nằm trong mọi thời khắc!
Chiếc tù và vỏ ốc kia gió lùa qua mà hát.
Nỗi đam mê quá đỗi bi thương trói riết tấm thân ta.

Bị chấn động đến từng cội gốc,
Bị xô dạt bởi từng con sóng!
Linh hồn ta lăn lóc, sướng vui, buồn rầu, triền miên không dứt.

Ngẫm ngợi, chôn những cây đèn trong vô cùng hiu quạnh.

Em là ai? Em là ai?

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời